Chương 800: Truyền nhân đời thứ 72 bái kiến tổ sư gia
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Trên cửa ngầm không chỉ có khóa mật mã, còn có mắt quét đồng tử tiên tiến nhất, Mạc Vũ nhập mật mã, còn quét đồng tử, cửa ngầm chế tác từ inox im lặng mở ra.
Khi cửa ngầm trượt sang, một chiếc đèn cỡ chén nhỏ bỗng nhiên phát sáng lên làm rõ quang cảnh mờ tối sau cánh cửa.
Đây là một căn phòng tối cực lớn được khảm vào trong núi, chí ít có hơn một ngàn mét vuông, nói cách khác cả không gian đều nằm chính giữa thân núi, nếu không vào nơi này căn bản cũng không nghĩ tới trong ngọn núi cực lớn lại cất dấu một không gian siêu lớn như vậy.
Trong phòng tối có từng giá thép inox, trên những giá thép này bày biện đủ thứ đồ khác nhau, sách vở, đồ sứ tinh mỹ, đao kiếm, ngọc khí tạo hình...
Ánh mắt Tần Dương rơi trên món đồ sứ gần người nhất, chỉ nhìn hai cái đồng tử liền hơi co rụt lại, đồ sứ kia chỉ có hơn một nghìn năm lịch sử, phẩm cũng hoàn hảo. Trong mười loại đồ cổ sang quý, với sự hiểu biết của Tần Dương thì món đồ sứ cao ba mươi phân kia ít nhất cũng có giá trị mấy trăm vạn.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua giá thép tiếp theo, nhìn những món cẩm thạch leng keng trước mắt chí ít có hơn một ngàn đồ cổ đủ loại giá trị sang quý không giống nhau, ánh mắt lập tức có chút ngây ngốc.
Trong phòng này tùy tiện lấy ra một thứ gì đó mang ra ngoài bán e rằng đều có thể bán được mấy trăm vạn, cả căn phòng này cộng lại giá trị có bao nhiêu?
Mười tỷ?
Hai là một trăm tỷ?
Tần Dương bỗng nhiên hiểu được vì sao những người kia vẫn luôn muốn đánh chủ ý tới tông môn, không nói tới những công pháp tu hành hoặc dược vật khan hiếm không cách nào dùng tiền tài cân đo giá trị, chỉ với những vật này thôi đã đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải điên cuồng.
Ánh mắt Tần Dương lướt qua một hàng giá thép xếp lần lượt kia, cuối cùng rơi vào chiếc cuối cùng, nơi đó cũng có cái khung nhưng lại được giữ thành hình vuông, quay chung quanh một khu vực, trong khu vực kia trống không, đặt một cái bồ đoàn, vách tường trước bồ đoàn treo một bức tranh chân dung.
Mạc Vũ không nói lời nào dẫn Tần Dương đi thẳng về phía trước, Tần Dương đi sau lưng Mạc Vũ, đồng thời nhanh chóng quét qua nhìn trên các kệ ở xung quanh.
Tần Dương vốn cho là Mạc Vũ muốn dẫn hắn tới bên bức tranh kia, ai biết Mạc Vũ không hề liếc nhìn bức họa kia, đi tới một nơi không hấp dẫn lực chú ý của người khác, dán sát tay mình lên trên một mặt tường inox.
Trước ánh nhìn soi mói xen lẫn khiếp sợ của Tần Dương, mặt đất trước mặt Mạc Vũ bỗng nhiên trượt sang hai bên, lộ ra phía dưới một chỗ trống ước chừng một mét dài một mét rộng, một mặt bàn inox được đưa lên, cuối cùng vừa vặn bình ổn trên mặt đất, xung quanh còn có một vòng lan can.
Mạc Vũ đi tới chính giữa rào chắn kia, Tần Dương và Tiêu An Tâm cũng căng thẳng đi theo vào, Mạc Vũ nhấn trên bình đài một cái nút, mặt bàn inox lập tức trầm xuống.
Thang máy!
Đây hóa ra là một cái thang máy!
Thang máy đi thông xuống đất!
Trong lòng đã ngập tràn sự bàng hoàng, hắn khi nãy còn cho phòng tối cực đại mình nhìn thấy chính là vị trí tông môn Ẩn Môn che dấu trong lòng núi, nhưng hiện giờ xem ra căn phòng tối cực đại bên ngoài này dường như vốn không phải?
Càng giống một loại Chướng Nhãn pháp tồn tại hơn?
Cho dù có người tìm đến cửa ngầm, không dùng được biện pháp gì tiến vào đến cửa ngầm, nhưng nhìn thấy những vật giá trị đủ loại cao ngất ngưởng trong phòng tối kia, còn có bức họa tế đàn tổ sư gia Ẩn Môn hư hư thực thực chắc chắn sẽ tin tưởng đó chính là tất cả đồ Ẩn Môn cất giấu, nhưng nào có ai ngờ được ngay dưới chân mọi người còn có càn khôn khác?
Thang máy đi xuống khoảng chừng hai mươi thước rồi mới ngừng lại, một thông đạo thẳng tắp vuông vức xuất hiện trước mặt ba người.
Mạc Vũ bước ra khỏi thang máy trước tiên, nhìn theo đường thông đạo phía trước, đi về trước hơn mười thước, phía trước lại xuất hiện một cửa chính thép tinh luyện.
Vân tay, mật mã, giọng nói cộng thêm quét đồng tử, liên tiếp trải qua bốn tầng nghiệm chứng, cửa chính thép tinh luyện cực dày vô cùng mới chậm rãi mở ra, đồng thời một ngọn đèn sáng lên, chiếu sáng đường phía trước của mọi người.
Tần Dương liếc nhìn liền thấy được một con đường thẳng tắp thông về phía trước, trên vách tường trước mặt cũng treo một bức chân dung, dưới bức chân dung bày một cái đỉnh lớn bằng thanh đồng bốn chân, trước đỉnh bày ra ba cái bồ đoàn.
Hai bên con đường này có cả một đám cửa phòng được đóng kín, chẳng qua không biết trong những căn phòng này đặt những thứ gì.
- Tới đây!
Giọng nói của Mạc Vũ thêm ngưng trọng hơn, hắn bước về phía trước, Tần Dương đuổi sát theo.
Đi thẳng về phía trước, đi thẳng tới cuối cùng, đứng trước mặt đỉnh lớn thanh đồng, Mạc Vũ dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn bức họa trên vách tường, thần sắc tôn kính.
Tiêu An Tâm đặt cái túi mình mang theo xuống, lấy từ bên trong ra tế phẩm mang theo, còn có hương nến.
Đợi Tiêu An Tâm chuẩn bị xong tất cả thì Mạc Vũ nhận lấy hương Tiêu An Tâm đã đốt, nắm trong tay, quỳ trên bồ đoàn ở giữa, trầm giọng nói:
- Tông chủ đời thứ 71 Ẩn Môn Mạc Vũ bái kiến tổ sư gia!
Tần Dương đứng sau lưng Mạc Vũ, ánh mắt nhìn về bức họa phía trước, tâm trạng có chút kích động.
Đây chính là người sáng lập Ẩn Môn sao?
Trên bức họa là một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhìn có vẻ đẹp trai, phong độ lịch lãm, trên người dường như có cảm giác trầm ổn như núi cao sừng sững.
Mạc Vũ cung kính lạy ba bái rồi mới đứng lên, cắm hương vào trong đỉnh lớn thanh đồng, từng làn khói nhẹ quanh quẩn, trong không khí thêm vài phần nghiêm túc và trang trọng.
Mạc Vũ nghiêng người, trầm giọng nói:
- Tần Dương, quỳ xuống!
Tần Dương kính cẩn nghe theo đi lên trước, quỳ xuống trên bồ đoàn chính giữa.
Mạc Vũ trầm giọng nói:
- Tổ sư gia tại thượng, Tông chủ đời thứ 71 Ẩn Môn Mạc Vũ thu đồ đệ Tần Dương, từ nay về sau Tần Dương chính là truyền nhân đời thứ 72 Ẩn Môn... Tần Dương, trên bức họa chính là ẩn môn Tổ Sư Gia, cũng chính là người sáng lập Ẩn Môn - Dương Nam, hào bất nan tán nhân, dập đầu với tổ sư gia!
Tần Dương cung kính lễ bái với bức họa, đồng thời cung kính nói:
- Đại đệ tử đời thứ 72 Ẩn Môn Tần Dương bái kiến tổ sư gia!
Sau khi quỳ lạy, Tiêu An Tâm đưa hương đã nhen cho Tần Dương, Tần Dương đứng dậy cung kính cắm hương vào chính giữa đỉnh lớn thanh đồng.
Mạc Vũ trầm giọng nói:
- Tần Dương, lễ bái qua tổ sư gia, từ nay về sau con chính là đệ tử đời thứ 72 Ẩn Môn, từ nay về sau làm việc phải tuân thủ nghiêm ngặt cấm kỵ sư môn, con lại quỳ xuống ta niệm cho con nghe.
Tần Dương lại lần nữa cung kính quỳ xuống, vểnh tau, Mạc Vũ ở bên cạnh trầm giọng bắt đầu niệm tụng từng câu từng chữ môn quy Ẩn Môn.
Môn quy Ẩn Môn không tính là nhiều, yêu cầu cũng không tính là quá nghiêm, hơn nữa còn là khuyên bảo người tông môn không được làm ác hại nhân gian, chẳng qua điều này đối với Tần Dương quen thuộc pháp luật hiện đại mà nói môn quy này cũng không vì niên đại người sáng lập ra từ rất sớm mà có cảm giác xa cách mãnh liệt.
Sau khi Mạc Vũ niệm xong môn quy, sắc mặt nghiêm túc cũng hòa hoãn hơn vài phần.
- Được rồi, con có thể đứng dậy rồi, mỗi đời Ẩn Môn đơn truyền, nghi thức nhập môn cũng không phức tạp, thành càng ở trái tim, con hiện giờ đã là đại đệ tử đời thứ 72, dù sao cũng phải hiểu nhân sinh của tổ sư gia Ẩn Môn, cũng phải hiểu các đại Tông chủ đời trước là ai, đã làm những gì cùng với trong tông môn Ẩn Môn rốt cuộc có những gì... Con đi theo ta!