Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 790 - Chương 801: Bảo Tàng Tông Môn

Chương 801: Bảo Tàng Tông Môn
 

Mạc Vũ đẩy cánh cửa bên trái ra, cất bước đi vào trong.

Tần Dương đi theo vào bên trong, liếc mắt qua nhìn, phát hiện trong phòng treo từng tấm ảnh chụp một.

Đúng vậy, chính là ảnh chụp.

Người trên những tấm hình này đương nhiên không thể nào là bức ảnh chụp người thật các Tông chủ thời kỳ trước được, mà là những bức họa được chụp lại của các Tông chủ Ẩn Môn đời trước, sau đó lợi dụng vật liệu đặc biệt in ra, bên trên không chỉ có bức họa mà còn kết hợp với giới thiệu về cuộc đời của người đó.

Mạc Vũ thấy vẻ mặt Tần Dương thể hiện sự kinh ngạc liền cười nói:

- Những Tông chủ đời trước chỉ để lại bức họa, sự tích cuộc đời có rất nhiều khắc lên bia đá, có rất nhiều ghi lại trên giấy, sư phụ ra lúc trước xây dựng nơi này liền thống nhất thay đổi chế tạo bức họa và giới thiệu cuộc đời của từng người thành như vậy để dễ trưng bày và quan sát, về phần bút tích thực sự thì đương nhiên được cất giữ ở nơi tốt hơn rồi."

Mãi đến lúc này, Tần Dương rốt cục có cơ hội bày tỏ mối nghi ngờ trong lòng mình:

- Tông môn Ẩn Môn vẫn luôn ở trong này sao ạ?

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Đúng, số lượng người Ẩn Môn thưa thớt, đương nhiên không lựa chọn được những tòa kiến trúc rộng rãi ở trên núi như những danh môn đại phái kia, nơi ở của tông môn càng giống một phòng cất giữ, nơi cất giữ những món đồ quan trọng của những Tông chủ đời trước, thật ra trừ một số ngày quan trọng ra thì chúng ta cũng rất ít khi trở về nơi này."

- Nơi này vốn chính là một sơn động, phía sau đã được thông thành ám đạo, đào rỗng lòng núi, mở ra rất nhiều thạch thất, mà tới thời đại của sư phụ, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển rất cao, sư phụ thuê người trùng kiến động phủ, lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại cải tạo lại động phủ.

Tần Dương nháy mắt nói:

- Những người cải tạo động phủ chẳng phải cũng sẽ biết tới nơi này sao?

Mạc Vũ cười nói:

- Cải tạo động phủ chỉ là người thường, đại diện chính là người Ẩn thị sắp xếp, bọn họ cũng không biết đây là chỗ của tông môn Ẩn Môn, hơn nữa công trình được chia làm hai giai đoạn, giai đoạn một chính là phòng tối dùng để làm Chướng Nhãn Pháp bên ngoài kia, làm nhà xưởng gì đó đào rỗng lòng núi làm phòng cất giữ không phải rất bình thường sao, về phần công trình giai đoạn hai do một nhóm người khác làm, hơn nữa công nhân còn phải bịt mắt được dẫn qua phòng tối, sau đó hoàn thành cải tạo xong giai đoạn hai lại được bịt mặt đưa ra, nói một cách đơn giản, bọn họ từ đấu tới cuối không biết mình đang thi công cái gì."

Tần Dương kinh ngạc mở to hai mắt:

- Hóa ra là như vậy...

Mạc Vũ cười nói:

- Sao, chẳng lẽ con cho rằng giống như tu sửa lăng mộ Tần Thủy Hoàng, sau khi tu xong liền giết chết toàn bộ mọi người sao?

Tần Dương cười hắc hắc, không nói gì, khi nãy trong lòng hắn thật sự hiện lên loại suy nghĩ này, vì cần giữ bí mật mà có thể giết chết người.

Mạc Vũ thuận miệng giải thích:

- Mặc dù phòng tối bên trên trưng bày rất nhiều thứ đáng giá, nhưng tiền tài đều là vật ngoài thân, Ẩn Môn chưa bao giờ coi những vật đó đáng để bảo vệ, cho nên dù thực sự bị người ngoài phát hiện ra nơi này, cho dù những món đồ trên đó toàn bộ đều bị chuyển đi thì cũng không có vấn đề gì.

Mạc Vũ xoay người đi ra ngoài:

- Đi theo ta, dù sao con còn vài ngày nữa sống ở đây, không cần phải gấp gáp làm gì.

Tần Dương đi theo Mạc Vũ ra khỏi gian phòng lưu giữ tư liệu của các Tông chủ đời trước, theo sát đi vào căn phòng thứ hai.

- Trong gian phòng này đều lưu trữ những cuốn sách có giá trị, trong đó quan trọng nhất đương nhiên là những tâm pháp, bí kỹ cùng với công pháp tu hành bản thân Ẩn Môn rất có giá trị do các Tông chủ Ẩn Môn đời trước giành được. Hơn một ngàn năm tích lũy, mặc dù nơi này không dám nói bao gồm tuyệt đại đa số tâm pháp bí kỹ cả thiên hạ, nhưng chung quy cũng có vài chục cánh cửa.

- Trừ phương diện tu hành ra còn có một số đồ vật khác, ví dụ như cầm phổ trân quý, sách dạy đánh cờ, phương thuốc dân gian, thậm chí con có thể tìm được ở trong này một số phương pháp chế biến dược thiện mỹ thực đặc biệt, dù sao các Tông chủ đời trước đều đa tài đa nghệ, nhưng phương diện am hiểu nhất vẫn khác nhau, vậy nên những vật họ để ý sưu tầm nhất cũng sẽ có chút khác biệt.

- Sách vở nơi này không chỉ ở các phương diện tuyệt học như cầm kỳ thư họa, y thuật, bói tử vi... mà còn có cả những bút ký chính bọn họ đã nghiên cứu cả đời, dù cũng không phải ai cũng để lại, nhưng tính tổng lại ngàn năm nay cũng không ít.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy hàng sách liên tiếp trông có vẻ đã rất lâu đời kia, trong lòng có chút hoảng sợ, những cuốn sách này e rằng mỗi một cuốn đều có giá trị cực cao, chỉ cần xuất hiện trên thị trường, sợ rằng đều sẽ bị người khác kịch liệt tranh đoạt.

Tần Dương nhìn thật cẩn thận, lại phát hiện toàn bộ những cuốn sách này đều được bịt kín che lại, hơn nữa nhìn quan dường như còn được hút chân không, bên trong còn đặt hút ẩm, dường như cũng đã qua xử lý phòng ẩm và phòng sâu mọt.

- Những cuốn thư tịch này cổ xưa như vậy, nếu muốn lật xem e rằng sẽ lật nát sách mất nhỉ?

Mạc Vũ cười nói:

- Cũng gần như vậy, dù sao chất lượng những cuốn sách này cũng đã kém lắm rồi, hơn nữa cũng đã có lịch sử dài như vậy, cho nên ban đầu khi sửa sang lại ta đã bảo chú Tiêu con quay, chụp lại toàn bộ các trang sách, lại chế ra hướng dẫn tra cứu, lập thành sách điện tử, giữ lại một phần cứng mã hóa di chuyển được.

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm:

- Ý sư phụ chính là con vốn không cần đọc ở trong này, hoàn toàn có thể thoải mái nằm sô pha ở nhà ôm máy tính xem những thứ này?

Trên gương mặt Mạc Vũ cũng thể hiện hai phần thần sắc quái dị:

- Về lý thì cũng có thể nói như vậy.

Tần Dương nhìn thần sắc của Mạc Vũ, có phần cẩn thận hỏi:

- Sư phụ, như vậy không được sao?

Mạc Vũ cười khổ nói:

- Được, không có gì là không được, ai bảo khoa học kỹ thuật phát triển hiện đại như vậy, ta chỉ nghĩ tới tình cảnh ta ban đầu bị sư phụ nhốt trong này đọc sách..."

Tần Dương lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, gương mặt lập tức thể hiện sự vui vẻ, lại vội vàng kìm nén lại, tránh bản thân lại bật cười thành tiếng.

Đây chính là biện pháp sư phụ nghĩ ra, nhưng bản thân hắn lại là người đầu tiên được lợi hưởng dụng như vậy, nghĩ tới các tiền bối của mình, hắn liền cẩn thận liếc nhìn từng cuốn sách cổ bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát, Tần Dương bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.

- Cảm ơn sư phụ!

Mạc Vũ trừng mắt liếc Tần Dương, hắn đương nhiên thấy được thần sắc trên gương mặt Tần Dương, chẳng qua hắn ngược lại cũng không nói gì, xoay người rời khỏi, đi về hướng một căn phòng khác.

- Trong phòng này đều là những vũ khí mà những Tông chủ đời trước đã từng sử dụng qua, hoặc thần binh lợi khí mà bọn họ giành được, chẳng qua hiện giờ khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển tới vậy, dùng công nghệ cao chế tạo vũ khí bất kể từ độ cứng hay sự sắc bén đều tốt hơn nhiều so với trước rồi.

Tần Dương tán đồng gật đầu:

- Nói như vậy, cả phòng thần binh lợi khí này đều không có tác dụng gì rồi, chỉ có thể đặt ở đây coi như sưu tầm thưởng thức thôi?

Mạc Vũ gật đầu:

- Cũng gần như vậy, nhưng hẳn cũng có ngoại lệ.

Tần Dương sửng sốt một chút:

- Ngoại lệ?

Mạc Vũ cất bước đi vào trong, đi tới bên cạnh một cái khung, cầm một thanh kiếm đen nhánh toàn thân lên, trong ánh mắt ánh lên hai phần cuồng nhiệt.

- Thanh Thiên Vẫn kiếm này chính là một ngoại lệ!

Ánh mắt Tần Dương nhìn tới thân thanh kiếm đen kia, kỳ quái hỏi:

- Tại sao, chẳng lẽ chất liệu kiếm tinh luyện thời cổ đại còn kiên cố hơn cả kỹ thuật tinh luyện hiện đại hay sao?

Mạc Vũ cười nói:

- Thuật đúc kiếm cổ đại có chỗ độc đáo của nó, ở điểm nào đó không thuộc kỹ thuật luyện chế hiện đại, chẳng qua cái ngoại lệ mà ta nói cũng không phải điều đó, mà là vì tính đặc biệt trong chất liệu của nó.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Chất liệu? Chất liệu trước kia có thể luyện chế ra được thì bây giờ đương nhiên cũng có thể luyện chế ra được chứ nhỉ? Vật liệu trước kia có thể tìm ra được hiện tại hẳn càng nhiều hơn chứ?

Mạc Vũ cười ha ha, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Nhưng nếu thứ vật liệu kia vốn không thuộc Trái Đất thì sao?
Bình Luận (0)
Comment