Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 792 - Chương 803: Quà Nhiều Người Không Trách

Chương 803: Quà nhiều người không trách
 

Tần Dương ngồi ngốc trong mật thất các Tông chủ dưới lòng đất tròn ba ngày, sau khi đọc xong những tài liệu lịch sử liên quan tới tông môn, cũng đọc xong khái quát tình huống liên quan tới giới tu hành ngày nay, coi như cũng đã có hiểu biết sơ bộ với giới tu hành hiện nay rồi.

Ở cổ đại, môn phái tu hành cũng phổ biến như gia tộc, nhưng càng gần thời cận đại, môn phái ngày càng xuống dốc, gia tộc tu hành lại dần phổ biến hơn, dần chiếm cứ lực lượng chủ đạo trong giới tu hành, đến hiện đại, môn phái càng thưa thớt, dù vẫn còn môn phái tồn tại, nhưng thường rất khó thu được môn đồ, môn đồ thường cũng không nhiều lắm.

Gia tộc tu hành cũng có phân chia dựa theo thực lực gia tộc, nhưng sự phân chia kia tương đối mơ hồ, dù sao trong xã hội hiện đại này trong một gia tộc cá nhân đặc biệt có thể đánh nhau cũng không thể hiện rằng gia tộc đó mạnh bao nhiêu, quan trọng hay phải xem gia tộc này nắm giữ bao nhiêu năng lượng.

Mạc Vũ nhập vào máy tính tư liệu mật mã vân tay cùng với đồng tử của Tần Dương, sau này bản thân Tần Dương cũng có thể độc lập ra vào nơi này, dù sao hắn hiện tại cũng đã là truyền nhân đời thứ bảy mươi hai rồi.

Đi ra khỏi cửa ngầm, đạt giá sách về vị trí cũ, Tần Dương quan sát xung quanh, thuận miệng nói:

- Đây là kho chuyên để hàng hóa, ngày thường đều có người làm việc ở đây sao?

Tiêu An Tâm mỉm cười nói:

- Cả khu vực này đều được tôi mua sắm, biến thành địa bàn tư nhân, trên danh nghĩa là một kho nhà máy, nhưng trên thực tế căn bản cũng không tồn trữ bất cứ loại hàng hóa gì, nơi này chỉ có một ông già trông coi, cho dù thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thì tối đá cũng chỉ nghĩ là một kho hàng cũ kỹ, mà không ai biết được đây là tông môn Ẩn Môn.

Tần Dương đi ra khỏi phòng, nhìn ngọn núi lớn xanh um tươi tốt phía sau ít ai lui tới, quay đầu nói với Mạc Vũ:

- Sư phụ, trước kia con chưa từng nghĩ tới tông môn sẽ ở một chỗ như thế này.

Mạc Vũ cười nói:

- Vậy con cho rằng sẽ ở nơi như thế nào?

Tần Dương cười hắc hắc:

- Con cho rằng sẽ ở trong một ngôi chùa sâu trong rừng hay trong trang viên ẩn giấu trong phong cảnh mỹ gì đó...

Mạc Vũ mỉm cười:

- Như lời con nói thì những môn phái kia có lẽ từng náo nhiệt, nhưng cho tới bây giờ đừng nói là tông môn, đến cả môn phái có thể cũng không tồn tại, có thể chính thức tồn tại chắc hẳn chỉ có giống như mấy đại phái thiên cổ mà thôi.

Ba người rời khỏi phòng đi ra cửa chính khóa lại, xe hơi lặng lẽ biến mất trong sơn cốc, một lát sau lẫn vào dòng xe cộ, lại xuất hiện trên đường cao tốc, một lần nữa trở lại khu thành phố Giang Châu.

Tiêu An Tâm sau khi đưa hai người về khách sạn cũng âm thầm lặng lẽ bỏ đi, Tần Dương tắm rửa sạch sẽ một chút rồi ngả đầu nằm ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Tần Dương rửa mặt xong liền đến phòng của sư phụ, vì hai người còn phải cùng tới Du gia.

- Này, đây là phần quà mừng của con.

Mạc Vũ đưa một cái túi nhỏ cho Tần Dương, Tần Dương nhận lấy túi liền nhìn bên trong một chút:

- Đây là thứ gì vậy ạ?

Mạc Vũ thuận miệng giải thích:

- Một quả Phục Linh có niên đại.

Tần Dương mở túi ra liếc mắt nhìn, ánh mắt nhìn qua có chút giật mình:

- Cái này tối thiểu phải hơn trăm năm, thậm chí còn lâu hơn. Sư phụ, thứ này người lấy từ trong bảo khố tông môn ra sao?

Mạc Vũ gật đầu:

- Ừ, những vật này thu thập là để sử dụng, cũng không tính là quá trân quý, chẳng qua lớn mà hoàn chỉnh như vậy rất khó tìm mà thôi, dù sao ở niên đại này rừng núi già chưa khai thác càng ngày càng ít hơn mà.

Tần Dương cười nói:

- Quả Phục Linh này rất thích hợp cho người già, ăn vào có thể tăng cường sức đề kháng, đưa cho lão tổ Du gia ngược lại rất phù hợp...

Hơi ngừng lại một chút, ánh mắt Tần Dương nhìn gói to trong tay Mạc Vũ:

- Sư phụ, người tặng gì vậy?

Mạc Vũ cười nói:

- Một bức họa, nghe nói vị lão tổ Du gia này rất thích tranh, ta liền tùy tiện cầm một bức tranh từ trong phòng tối ra.

Mặc dù Mạc Vũ nói là tùy tiện cầm một bức họa ra, nhưng Tần Dương vẫn có thể biết được bức họa này nhất định có lai lịch, giá trị chắc chắn không thấp, dù sao thứ giá trị thấp căn bản không vào bảo khố tông môn được.

Tần Dương hài hước nói:

- Chúng ta không phải thầy trò mà, người tặng lễ không phải được rồi sao, con đi theo sư phụ tới lẫn vào không được sao, vì sao còn muốn phát thiệp mời cho một mình con, hại con còn phải đưa thêm một phần lễ vật?

Mạc Vũ cười nói:

- Điều này nói rõ người khác coi trọng con, vốn chẳng phải chỉ đối đãi với con chỉ vì con là đồ đệ của ta, mà con còn là một sự tồn tại độc lập, hơn nữa quà nhiều người không trách chứ sao.

Tần Dương hiển nhiên chỉ pha trò, hắn cũng không keo kiệt tới mức không tặng một món lễ vật.

- Đi thôi, trước tiên tìm chỗ ăn sáng, sau đó từ từ lái xe đi, thời gian cũng hòm hòm rồi.

Hai thầy trò đi ăn sáng, gọi cho Tiêu An Tâm chuẩn bị xe cho hai người đi tới Du gia.

- Sư phụ, lần này Du gia khẳng định có tân khách tới từ khắp mọi nơi, trong những tân khách này có thể có đối thủ của Ẩn Môn chúng ta hay không?

Mạc Vũ mỉm cười:

- Cũng không nhất định.

Hai mắt Tần Dương sáng ngời:

- Vậy có thể sẽ không xảy ra xung đột gì chứ?

- Đương nhiên sẽ không, không nói trước cho dù có đối thủ hay kẻ địch hay không, chỉ riêng ở nơi đông người đương nhien cũng không dễ động thủ, hơn nữa còn là đại thọ lão tổ Du gia, ai làm loạn trên thọ yến của lão ta, vậy cũng chính là không nể mặt Du gia, đây không phải vô cớ đắc tội Du gia sao. Đều là đến chúc thọ, đương nhiên sẽ không có kẻ ngu tới vậy.

Tần Dương suy nghĩ thấy cũng phải, Du gia này chính là gia tộc đệ nhất ở Giang Châu, cho dù ở trong cả Trung Hoa cũng phải đứng hàng thượng hào, ai dám gây sự trong thọ yến lão tổ Du gia không phải tự dẫn tới rắc rối sao?

Có lẽ có thể cũng không sợ Du gia, nhưng chỉ cần không phải người không có đầu óc cũng sẽ không dẫn loại phiền phức này theo người.

Khi đang nói chuyện, di động của Tần Dương bỗng vang lên.

- Alo, Thiển Thiển?

Giọng nói trong trẻo của Du Thiển Thiển vang lên trong điện thoại:

- Anh đã qua đây chưa?

Tần Dương cười nói:

- Đến đây, đang ở trên đường rồi.

Du Thiển Thiển thở dài một hơi:

- Được, vậy lát nữa gặp, đến nơi gọi điện cho tôi, tôi ra đón anh.

- Được.

Du Thiển Thiển lại trầm mặc một giây, giọng nói nhỏ hơn hai phần, ẩn chứa vài phần không yên không hề che dấu:

- Ngài Mạc có tới không?

Hai mắt Tần Dương nhìn Mạc Vũ ngồi bên cạnh, cười nói:

- Có, sư phụ và tôi cùng tới.

- A, có thật không, như vậy thì tốt quá!

Tần Dương cười ha ha:

- Vậy đợi lát nữa gặp!

Cúp điện thoại xong, Tần Dương cười tủm tỉm nói:

- Là người bạn mới bên Du gia con quen mấy hôm trước, hỏi thăm xem chúng ta có đi không, xem ra rất để tâm đây.

Mạc Vũ liếc Tần Dương, không phản ứng lại hắn.

Trong lòng Tần Dương cười thầm, cơ hội trêu chọc sư phụ như vậy không có nhiều, không biết đợi lát nữa Du Thiển Thiển nhìn thấy sư phụ sẽ có biểu hiện gì đây?

Xe đi hơn nửa giờ liền lái vào một khách sạn năm sao, rất nhiều xe, hai thầy trò đi về hướng cửa chính khách sạn năm sao.

Bóng màu cực lớn, hoành phi, bóng hơi... trang trí cửa chính khách sạn trở nên vui tươi, hai người Tần Dương mới đi tới cửa lại, bóng dáng Du Thiển Thiển cũng đã xuất hiện trước mặt hai người.

- Thiển Thiển.

Tần Dương cười lên tiếng chào hỏi, sau đó vươn tay giới thiệu nói:

- Đây là sư phụ tôi Mạc Vũ...

Mạc Vũ ôn hòa chào hỏi:

- Du tiểu thư, xin chào.

Trên gương mặt Du Thiển Thiển ửng hồng kích động hai phần, giọng nói dường như cũng hơi run rẩy:

- Ngài Mạc... xin chào...
Bình Luận (0)
Comment