Chương 804: Có bạn bè sẽ có kẻ địch
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Tần Dương đứng bên cạnh nhìn Du Thiển Thiển kích động tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, trong lòng vui vẻ không ngừng.
Lúc này Du Thiển Thiển cũng giống như những thiếu nữ nhìn thấy minh tinh mình hâm mộ đang lưu diễn, tâm tình kích động, hơn nữa còn sợ theo đuổi chưa đủ còn mang theo cảm xúc người đó sẽ là một nửa tương lai của mình mà chạy theo.
Tần Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn sư phụ, mặc dù tuổi của sư phụ đã không còn trẻ, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú nh trước, năm tháng dù đã khiến gương mặt của hắn không còn ngập tràn sức sống thanh xuân, nhưng lại thêm vẻ thuần thục trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa trên người Mạc Vũ còn có khí chất nho nhã, hoàn toàn là một ông chú siêu cấp đẹp trai.
- Ngài Mạc, mời vào trong, người nhà của tôi mà biết được ngài Mạc tới sẽ đều rất vui vẻ đó.
Ngài Mạc mỉm cười nói:
- Đã khách khí rồi.
Thầy trò Tần Dương đi theo sau lưng Du Thiển Thiển vào bên trong, Tần Dương liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện dường như cả khách sạn năm sao này đã được Du gia bao hết rồi.
Xuyên qua đại sảnh, đứng trong thang máy, sau đó đi lên tới hội trường chính tổ chức tiệc chúc thọ.
Hội trường chính chia làm nhiều sảnh nhỏ, Du Thiển Thiển dẫn hai người đi thẳng tới cửa đại sảnh, gia chủ Du gia là Du Hồng Chính đứng ở cửa ra vào tiếp đãi khách mời, bên cạnh hắn còn có một số người của Du gia cùng với một hàng cô gái mặc lễ phục xinh đẹp đang giúp Du Hồng Chính tiếp đãi và chỉ dẫn khách mời tiến vào ghế ngồi.
Khi Du Hồng Chính nhìn thấy Mạc Vũ, hai mắt hắn liền sáng ngời, bước nhanh lên trước tiếp đón, trên gương mặt nở nụ cười nhiệt tình.
- Ngài Mạc, hoan nghênh hoan nghênh, nghe con gái của tôi nói ngài Mạc sẽ tới, ban đầu tôi còn không thể tin được ấy chứ.
Mạc Vũ cũng mỉm cười nói:
- Nghe nói đây là thọ yến trăm tuổi của cụ nhà, cùng là nhất mạch Giang Châu, ly rượu mừng thọ này nhất định phải tới uống.
Du Hồng Chính cười nói:
- Ông nội của tôi cùng với ngài Miêu năm đó cũng có không ít giao tình, chẳng qua ngài Miêu nhàn vân dã hạc, phiêu du chân trời góc bể, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ông nội của tôi có chút tiếc nuối, hôm nay có thể gặp được hai người là ngài Mạc và ngài Tần đây, chắc hẳn cũng sẽ vô cùng vui mừng.
Ngài Miêu?
Hai người Du Hồng Chính và Mạc Vũ hàn huyên một lúc, Tần Dương đứng bên cạnh thầm suy nghĩ, ngài Miêu trong lời nói của Du Hồng Chính hẳn là sư công của mình Miêu Kiếm Cung.
Tần Dương không tìm thấy sự tích cuộc đời của Tông chủ đời thứ bảy mươi Miêu Kiếm Cung trong phòng trưng bày, điều này nói rõ vị Miêu Kiếm Cung kia còn sống, vì chỉ khi Tông chủ chết mới có thể đặt bản ghi chép trong căn phòng kia, nhưng Tần Dương trước giờ cũng chưa từng được gặp Miêu Kiếm Cung, thậm chí cũng ít được nghe về sự tích của người này trong lời kể của Mạc Vũ, hoặc tin tức duy nhất chính là trong sự kiện của người được tính là đại sư bá của mình Lục Phong Niên có xuất hiện bóng dáng của sư công mà thôi.
Sư phụ đã lợi hại như vậy rồi, vậy sư công hẳn càng dữ dội hơn nhỉ?
Du Hồng Chính và Mạc Vũ hàn huyên một lúc lâu, tiếp theo đó lại có thêm khách mời tới, Du Hồng Chính bảo nhị đệ tử của mình dẫn thầy trò Mạc Vũ vào một trong những phòng khách nhỏ ở bên cạnh đã có một vài người. Chiếu theo lời nói của Du Thiển Thiển thì đây là sảnh khách quý, có thể ngồi ở một trong những sảnh này đều là người có lai lịch bối cảnh lớn, về phần những tân khách bình thường thì đều ngồi ở trong đại sảnh siêu lớn kia.
Lúc này đã gần mười hai giờ, khách quý trong sảnh cũng đã có không ít người ngồi, khi Mạc Vũ được dẫn vào đại sảnh thì có ánh mắt của rất nhiều người đều theo bản năng nhìn sang.
- Hả, đó là Tông chủ Ẩn Môn Mạc Vũ?
- Ngài Mạc?
- Anh ta cũng tới!
- Anh ta không phải lúc trước đã đi Trung Hải rồi sao, chẳng lẽ đặc biệt vì thọ yến Du lão mà bay về?
- Du gia quả nhiên là hào môn Giang Châu, cái gì cũng biết. Tông môn Ẩn Môn chính ở Giang Châu, Du gia này xem như đứng nhất Giang Châu, tóm lại là một loại thể diện, dù là quan hệ bình thường thì thể diện này vẫn nên cho.
- Người bên cạnh đi theo Mạc Vũ chắc hẳn là đệ tử của anh ta - Tần Dương nhỉ. Tần Dương này cũng rất lợi hại, mới hai mươi cũng đã bộc lộ tài năng, đến cả đệ tử của Lục Thiên Sinh cũng phải thua trong tay cậu ta, truyền nhân Ẩn Môn quả nhiên không tồi.
Những tiếng nghị luận xung quanh rơi vào trong tai Tần Dương, thỉnh thoảng có người đứng dậy chào hỏi Mạc Vũ.
- Ngài Mạc, đã lâu không gặp!
- Xin chào ngài Mạc!
- Ngài Mạc!
Mạc Vũ vừa đi về phía trước vừa chào hỏi với những người bạn quen biết, trong lòng Tần Dương không kìm nén được sinh ra vài phần cảm xúc khác thường.
Là đệ tử của Mạc Vũ, truyền nhân của Ẩn Môn, lúc trước gắn cũng không lui tới trong vòng quan hệ người tu hành, mặc dù hắn cũng biết được nhiều chuyện tình từ trong lời nói của sư phụ, cảm nhận được Ẩn Môn đặc biệt trong giới tu hành, nhưng hôm nay nhìn sư phụ chỉ đơn giản đi vào như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn có nhiều người chủ động nhiệt tình chào hỏi, Ẩn Môn quả nhiên đủ uy phong.
Có Mạc Vũ ở đây, đương nhiên không tới phiên một đồ đệ như Tần Dương ra mặt, Tần Dương cũng vui vẻ thanh nhàn, dù sao loại xã giao với người xa lạ này thật ra cũng rất nhàm chán.
Hai thầy trò được dẫn tới khu vực bàn khách quý, bàn này đã có năm, sáu người ngồi, cả đám người đều mang khí độ không phải của người thường.
Sau khi hai người Mạc Vũ ngồi xuống, ánh mắt của năm, sáu người kia trừng đảo qua tập trung toàn bộ trên gương mặt Mạc Vũ, ánh mắt ngập tràn bàng hoàng kinh ngạc.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc tay trang bất ngờ kinh ngạc đứng dậy, chủ động vươn tay ra với Mạc Vũ:
- Ngài Mạc! Hóa ra anh cũng tới đây... Tôi là Hoàng Khánh của Hoàng gia Phật Sơn, Quảng Châu.
- Ngài Mạc?
Một lão giả chừng năm mươi tuổi kinh ngạc hỏi:
- Ngài Mạc, chẳng lẽ là ngài Mạc của Ẩn Môn?
Hoàng Khánh mỉm cười nói:
- Đúng vậy, anh ấy chính là ngài Mạc Tông chủ Ẩn Môn, hoàn toàn không ngờ tới nơi này còn có thể gặp được ngài Mạc, hơn nữa còn được ngồi cùng bàn, đây quả thật là bất ngờ ngoài ý muốn mà.
Mấy người ngồi cùng bàn kia đều chắp tay tự giới thiệu, thái độ nhiệt tình, Mạc Vũ đáp lại từng người một, thái độ ôn hòa, khiêm nhường.
Một màn này đã rơi vào trong mắt mấy người của bàn bên cạnh, khi những người kia biết Mạc Vũ tới, có không ít người đều đứng dậy, tiên lên hàn huyên cùng với Mạc Vũ.
Tần Dương nghe lời giới thiệu của những người này, trong lòng thầm giật mình, đều là những người có lai lịch, cơ bản đều là thế gia rất có ảnh hưởng trong giới tu hành. Những người này tới tham gia thọ yến Du gia thường đều phái đại diện gia tộc tới, đương nhiên không thể tăng thêm tầng nhân sĩ quan trọng, thậm chí còn có gia chủ gia tộc, những người này đều là người tài năng xuất chúng một phương, nhưng lại cung kính nhiệt tình với sư phụ như vậy, có thể nói đã khiến Tần Dương được mở rộng tầm mắt rồi.
Đương nhiên, cũng chẳng phải tất cả mọi người đều chào hỏi Mạc Vũ, đại đa số khách mời đều vẫn ngồi ở vị trí cũ không di chuyển, chỉ mỉm cười nhìn qua bên này, Tần Dương đảo mắt qua, thậm chí còn thấy được một vài ánh mắt không quá thân thiện.
Tần Dương chú ý tới chủ nhân của những ánh mắt kia, ngầm ghi nhớ bọn họ ở trong lòng, chuẩn bị khi về sẽ hỏi sư phụ một chút xem những người này nhìn sư phụ hay đối với Ẩn Môn hữu hảo hay không.
Quả nhiên giống như những lời sư phụ nói, bất kể là ai ở trong giới tu hành cũng đều có bạn, cũng tất sẽ có kẻ địch...