Chương 805: Kẻ địch của Ẩn Môn
- Sư phụ, người mặc tây trang màu lam ngồi vị trí thứ hai bên trái, người đàn ông có râu áo khoác ngoài màu đen bàn thứ ba, còn có người phụ nữ mặc áo khoác đỏ bàn bên phải...
Mạc Vũ nghe lời Tần Dương nói, ánh mắt nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tần Dương thu lại ánh mắt, hỏi câu hỏi cuối cùng trong lòng:
- Những người này có quan hệ bất hòa với sư phụ hay với sư môn chúng ta sao?
Mạc Vũ thu lại ánh mắt, rơi trên người Tần Dương:
- Sao con phát hiện ra bọn họ?
Tần Dương cười hắc hắc:
- Người ta cũng không che dấu biểu lộ ánh mắt khó chịu của bản thân nha.
Mạc Vũ cười nói:
- Ánh mắt của con ngược lại rất lợi hại, con nhìn đúng rồi, mấy người kia và ta đều có chút không phục nhau, hơn nữa đaị vị cũng không nhỏ, cho nên bọn họ không cần che dấu sự không thoải mái đối với ta.
Tần Dương chớp mắt nói:
- Họ đều có lai lịch như thế nào ạ, rất lợi hại sao?
Mạc Vũ lần lượt giới thiệu:
- Người mặc tây trang màu lam kia là Thanh Hải Triệu gia, người mặc áo khoác ngoài màu đen chính là Thân Dương Vi gia, áo khoác ngoài đỏ chính là Hàng Châu Trương gia, đều có lương tử, nhưng con cũng không cần lo lắng, oán hận của bọn họ cũng không coi là quá lớn, nếu chúng ta gặp rủi ro, bọn họ có cơ hội bỏ đá xuống giếng chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng muốn bảo bọn họ xông pha chiến đấu chủ động gây rắc rối cho chúng ta thì bọn họ vẫn chưa có cái lá gan đó, hơn nữa trong chuyện này có chăng chỉ là chút ân oán cá nhân, thực sự không phải của cả gia tộc, dù trong gia tộc bọn họ có thân phận không thấp, nhưng cũng không đại biểu được cho cả một gia tộc.
Tần Dương ồ một tiếng cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, trông bọn họ biểu lộ vẻ mặt khó chịu như vậy con còn tưởng bọn họ muốn đối phó chúng ta chứ.
Mạc Vũ cười nói:
- Thâm cừu đại hận chân chính chính là muốn đưa con vào chỗ chết thường chắc chắc sẽ không biết bày ra biểu lộ như vậy, bọn họ ngược lại sẽ nở nụ cười ấm áp với con, sau đó khi con xoay người không phòng bị lại hung hăng đâm sau lưng con một đao. Như bọn họ trực tiếp biểu hiện sự khó chịu trên gương mặt ngược lại bình thường không có trở ngại gì.
Tần Dương suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, cười ha ha nói:
- Vậy trong này có nhiều đại diện gia tộc như vậy liệu có loại nào giống như lời sư phụ nói ngoài mặt thì cười hỉ hả, nhưng trong lòng muốn đâm người một đao không?
Ánh mắt Mạc Vũ di chuyển trong đám người, nụ cười trên mặt lạnh đi hai phần:
- Đương nhiên là có.
Tần Dương lắp bắp kinh hãi, ánh mắt nhìn theo tầm mắt di chuyển của Mạc Vũ, sau đó dừng lại ở một cái bàn nằm vị trí trung tâm.
- Nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ váy đen kia không?
Ánh mắt Tần Dương hơi di chuyển rơi trên người mục tiêu.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp gần ba mươi tuổi mặc bộ váy liền thân trên xuống dưới đều là màu đen, gương mặt rất mỹ lệ, nhưng ngồi nơi đó lại khiến người ta cảm giác thật lạnh lùng, giống như một ngọn núi băng khiến người ngoài cách xa ngàn dặm không dám tới gần.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhưng lại khiến người nhìn cảm giác được sự lạnh lùng, sát khi ngập tràn, hiển nhiên lai lịch thân phận của cô ta không thấp, mấy người bên cạnh đang nói chuyện phiếm, nhưng khi nói chuyện ánh mắt như có như không nhìn cô ta, dường như để ý tới cái nhìn hay cách nghĩ của cô ta.
- Đã thấy rồi, đó là ai vậy?
Ngay khi Tần Dương dò xét người phụ nữ kia, cô ta dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Dương, vừa quay đầu lại nhìn về phía Tần Dương, trong ánh mắt kia sắc bén giống như đao phong khiến Tần Dương sinh ra một loại cảm giác giống như bị những con dao vô hình đâm trúng vậy.
Mạc Vũ đã sớm thu lại tầm mắt, dáng vẻ bình tĩnh nói:
- Thủy Nguyệt tông, bắt đầu từ hơn ba trăm năm trước đã là đối thủ một mất một còn của Ẩn Môn chúng ta.
Đối thủ một mất một còn?
Tần Dương mỉm cười híp mắt nói:
- Thủy Nguyệt tông? Nghe qua chẳng giống một gia tộc, mà là một môn phái?
Mạc Vũ khẽ nói:
- Đúng, tuy thế giới này phát triển, môn phái ngày càng thưa thớt, nhưng đúng là vẫn còn tồn tại, hoặc phương thức tồn tại biến ảo, càng về sau càng lánh đời, nhưng cũng có một số môn phái lâu đời vẫn bảo trì phương thức tồn tại lâu đời nguyên thủy, bọn họ chỉ biết phái đệ tử ngoại môn hoặc một số đệ tử nội môn gia nhập thế giới, kiếm những món đồ bọn họ cần có, còn nhân vật quan trọng chân chính lại thường dốc lòng khổ tu ở trong tông môn, trải qua ngăn cách thời gian.
Tần Dương giật mình nhìn Mạc Vũ:
- Bây giờ vẫn thật sự có môn phái như vậy sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Đây vốn là những phương thức sinh tồn lớn nhất của đại đa số các gia tộc lánh đời, chẳng qua hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển có càng nhiều ga tộc hoặc môn phái không dằn lại được sự phồn thịnh nên đều đã vào đời, nhưng Trung Hoa lớn như vậy, nhiều người tu hành như vậy, rốt cuộc vẫn có một vài gia tộc hoặc môn phái vẫn kiên trì sống hình thức như cũ, điều này cũng không có gì quá kỳ quái.
Tần Dương suy ngẫm thấy cũng đúng, cách sống là do mình lựa chọn, quả thật xã hội càng tiến bộ thì người tu hành càng khó lo cho bản thân, nhưng nếu anh thật sự có thể kiềm chế được dục vọng phồn hoa thịnh thế, sống cuộc đời cổ lão đơn giản, như vậy cũng không có gì là không thể, bây giờ không phải có rất nhiều người nguyện ý rời xa cuộc sống đô thị phồn hoa, sống cuộc đời nghèo khó đơn giản hay sao?
- Thủy Nguyệt tông này là sao ạ, ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì dẫn tới thành kẻ thù một mất một còn, vậy chúng ta có phải gặp một người bọn họ thì giết chết một người không?
Lời hỏi của Tần Dương vô cùng đơn thuần trực tiếp, đầu tiên hắn muốn xác định xem quan hệ giữa bản thân và Thủy Nguyệt tông là đối thủ cạnh tranh, hay kẻ địch sinh tử?
Giống như lúc trước Tần Dương xác nhận quan hệ với Tư Đồ Hương, mối quan hệ khác nhau sẽ có thủ đoạn xử lý khác nhau, tủ đoạn đối với đối thủ cạnh tranh có thể nể tình một chút, nhưng đối với kẻ thù một mất một còn thì cũng không cần phải lưu tình, bởi vì lưu tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Mạc Vũ khẽ thở dài một hơi:
- Thủy Nguyệt tông là một môn phái do toàn bộ phái nữ tạo thành, đã truyền thừa từ lâu đời, thực lực vô cùng cường đại, nguyên nhân ân oán này ở đời Tông chủ Lâm Phong ba trăm năm trước, khi đó ngài ấy và con gái của Tông chủ Thủy Nguyệt tông gặp nhau trên giang hồ, sinh ra tình yêu say đắm với nhau, nhưng Lâm Phong mặc dù là một người tu hành thể chất tuyệt đỉnh nhưng lại thích tự do, người căn bản không thể vì một người phụ nữ mà dừng lại, mà cố tình con gái của Tông chủ Thủy Nguyệt tông lại là người có tính cách cương liệt, Lâm Phong đưa ra lời chia tay thì bà ta không khóc không náo loạn, mà trực tiếp đâm đầu xuống hồ tự sát, Tông chủ Thủy Nguyệt tông khi ấy liền tuyên thề phải chém giết Lâm Phong báo thù cho con gái...
- Tông chủ Thủy Nguyệt tông ra tay với Lâm Phong, thực lực Lâm Phong vô cùng yêu nghiệt đã đánh bại Tông chủ Thủy Nguyệt tông, vì trong lòng có áy náy nên người đã để cho Tông chủ Thủy Nguyệt tông chạy thoát, nhưng Tông chủ Thủy Nguyệt tông không vì thế mà chịu bỏ qua, cả đời đuổi giết Lâm Phong, còn Lâm Phong mỗi lần đều bị động phòng ngự, nhưng người càng lợi hại cũng sẽ có lúc sơ suất, hơn mười năm sau, Lâm Phong rốt cục bị Tông chủ Thủy Nguyệt tông bắt được, Tông chủ Thủy Nguyệt tông giết Lâm Phong, sau đó lại tự sát, nói là trả lại người những nhân tình mấy năm nay, trước khi tự sát đã lập ra Tông chủ đời sau, hơn nữa còn lập ra môn quy Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn không đội trời chung...
- Ba trăm năm sau, Thủy Nguyệt tông đã đấu với Ẩn Môn vô số lần, trong đó đều từng có tổn thương, thù mới hận cũ như vậy mà kết lại, chuyện cho tới bây giờ đã không cách nào phân biệt được trong chúng ta ai thiếu nợ ai, ai đuối lý hơn, đã trực tiếp thành kẻ địch nhớ rõ nhất...