Chương 806: Hắc động
- Quan hệ giữa chúng ta và Thủy Nguyệt tông chẳng phải không chết không ngừng sao?
Tần Dương nhíu mày, đoạn ân oán này nói ra cuối cùng cũng vì vị Tông chủ Lâm Phong kia mà ra, mặc dù đến cuối cùng hắn đã phải trả đại giá chính là mất đi tính mạng của bản thân, nhưng đoạn ân oán này cũng không tiêu tán chỉ vì hắn đã mất.
Ba trăm năm cũng không khiến sự hận thù này biến mất, ngược lại hận cũ còn chưa tan thì đã thêm thù mới, ân oán khó giải.
Sắc mặt Mạc Vũ thoáng thêm hai phần phức tạp:
- Không khác loại quan hệ này lắm, thật ra xưa nay chúng ta đều muốn hóa giải đoạn ân oán này, nhưng dễ dàng sao?
Tần Dương lập tức có chút khó xử:
- Chúng ta rốt cuộc nên có thái độ như thế nào?
Mạc Vũ nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Liên quan tới an nguy cá nhân không cần nương tay, an toàn là thứ nhất, người khác chết dù sao cũng hơn chính mình chết, nếu chiếm giữ ưu thế, điều kiện tiên quyết là chuyện có thể làm không ngại thử xem có thể hóa giải cửa ân oán này không, dù sao chúng ta đã đấu với Thủy Nguyệt tông trong một thời gian dài như vậy, thật ra tất cả mọi người đều có tổn thất, đây là một cuộc chiến không có người chiến thắng.
Tần Dương trầm ngâm vài giây:
- Người phụ nữ kia là ai, sư phụ người có quen sao?
- Cô ta tên là Liễu Phú Ngữ, là đệ tử thân truyền của Tông chủ Thủy Nguyệt tông, cũng có thể là Tông chủ đời sau của Thủy Nguyệt tông, cô ta hành tẩu bên ngoài là đủ đại diện cho Thủy Nguyệt tông, cũng có lẽ vì vậy mà Thủy Nguyệt tông phái cô ta tới tham gia thọ yến lão tổ Du gia.
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu con giết chết Liễu Phú Ngữ, vậy người của Thủy Nguyệt tông có thể điên mất hay không?
Mạc Vũ liếc nhìn Tần Dương:
- Đương nhiên, nhưng với thực lực hiện giờ của con muốn giết được cô ta căn bản không thể, cô ta đã là cao thủ cảnh giới Đại Thành, một ngón tay cũng có thể đâm chết con!
Sắc mặt Tần Dương lập tức ngượng ngùng, biện luận:
- Nếu chỉ là giết người thì không so thực lực cao thấp.
Mạc Vũ cười ha ha không nói gì thêm nữa.
Tần Dương bĩu môi, mình bị sư phụ nhìn khinh bỉ sao?
Khi Tần Dương quay đầu lại phát hiện Liễu Phú Ngữ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này, hai con mắt như hai thanh kiếm sắc bén tập trung vào Mạc Vũ, trong ánh mắt không hề che dấu chút sát ý nào.
Cảm nhận được ánh mắt của Tần Dương, tầm mắt của Liễu Phú Ngữ đảo qua nhìn tới gương mặt Tần Dương, lạnh lùng mà sắc bén.
Người phụ nữ này có tính công kích rất mạnh.
Mặc dù sư phụ nói Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông có ân oán rất lớn, nhưng Tần Dương lại không định làm gì cả, dù sao bản thân lần này tới Giang Châu chính là để nhận tông môn, tham gia thọ yến lão tổ Du gia cũng chỉ tiện đường, sẽ nhanh chóng trở về Trung Hải, quản Thủy Nguyệt tông khỉ gió gì.
Giống như Mạc Vũ đoán, mặc dù có không ít người thấy hai thầy trò Mạc Vũ khó chịu, thậm chí có người hận không thể xử lý Mạc Vũ như Liễu Phú Ngữ, nhưng dù sao đây cũng là thọ yến lão tổ Du gia, không có ai làm loạn ở đây, bữa tiệc mừng thọ cũng vui vẻ trôi qua.
Lão tổ Du gia mặc áo thọ đỏ thẫm lần lượt mời rượu từng bàn, đến bàn Tần Dương thì lão tổ Du gia nhiệt tình mời hai thầy trò Mạc Vũ nán lại hai ngày, nhưng bị Mạc Vũ dùng lời ôn hòa khước từ.
Mạc Vũ tới tham gia thọ yến Du gia một mặt là thuận một nhân tình, cùng lúc còn dẫn Tần Dương quen biết một chút, một mặt sau bữa cơm, trong đầu Tần Dương sẽ ấn tượng thêm được với không ít người.
Sau khi ăn xong, Mạc Vũ và Tần Dương liền cáo từ rời đi, Tần Dương có chú ý ánh mắt khi Du Thiển Thiển tiễn đưa có chút phức tạp, giống như vì thần tượng đến đã vội đi, đến cả lời nói cũng không nói được hai câu đã đi mất rồi.
Có lẽ trong giới tu hành có không ít người coi sư phụ là một nửa lý tưởng giống như Du Thiển Thiển vậy.
- Sư phụ, sự việc trở về đã xong xuôi, chúng ta trở lại Trung Hải sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Có thể, tối nay ta còn phải đi làm chút chuyện, về cha con Lục Phong Niên và Lục Đào, dù sao bọn họ mấy năm nay vẫn luôn tránh ở Giang Châu, ta đi tra một chút, bản thân con tùy ý đi, sáng mai tụ họp ở khách sạn.
- Được!
Tần Dương và Mạc Vũ tách nhau ra, đi dạo phố một lát, một mình ăn cơm tối ở cột mốc bến tàu Thiên Môn rồi mới nhàn nhã trở lại khách sạn.
Tần Dương mở cửa phòng đi vào, khi hắn đóng cửa phòng, trong lòng bỗng nhiên không hiểu sao xuất hiện cảm giác nguy hiểm.
Tần Dương xoay người, nội khí nhanh chóng phun từ đan điền ra, nhanh chóng lấp đầy toàn thân, hắn nín thở cẩn thận đi về phòng.
Vừa mới đi tới thông đạo cửa vào, chăn trên chiếc giường tuyết trắng bỗng nhiên bay lên, giống như có tính mạng của nó vốn mở ra, giống như lưới lớn mở ra không thấu ánh sáng trực tiếp quét tới Tần Dương.
Tần Dương chấn động, hắn đã chuẩn bị bị tập kích, nào ngờ xông tới chính diện lại là một cái chăn giường.
Chăn vốn không đáng sợ, nhưng chiếc chăn này giống như có tính mạng mở rộng ra, hoàn toàn che lấp đường trốn của hắn, hơn nữa còn che trước mặt, hắn căn bản không nhìn được bất cứ cảnh tượng nào phía sau chiếc chăn, đương nhiên cũng không nhìn ra được kẻ tập kích là ai.
Tần Dương nhanh chóng thối lui, thân người giống như một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã thối lui tới cửa ra vào.
Điều khiến Tần Dương bàng hoàng chính là chiếc chăn này lại không rơi xuống mặt đất, mà là trực tiếp đánh tới, Tần Dương muốn tránh cũng không được, thân người bỗng nhiên bay lên đạp mạnh lên mặt tường, cả người vọt tới hướng thiên, sau đó giống như quả đạn pháo vọt tới đầu trên chiếc chăn.
Chăn bị Tần Dương phá từ bên cạnh, nhưng Tần Dương còn chưa kịp nhìn rõ tình huống đằng sau đã thấy một bàn tay to lớn tốc biến trong tầm mắt, cùng lúc đó trong lỗ tai phảng phất còn nghe được một tiếng hừ lãnh đạm.
Tần Dương muốn di chuyển, nhưng hắn quỷ dị phát hiện không khí xung quanh thân thể hắn dường như đều đọng lại, cả người như rơi vào trong bùn đầm, căn bản không nhúc nhích được.
Hắn trơ mắt nhìn bàn tay to lớn cứ như đột phá hạn chế không gian và thời gian trực tiếp xuất hiện trên cổ mình, một phát bóp chặt cổ của hắn, kéo hắn lơ lửng từ trên không trung xuống, nội khí phun trào trên người hắn cùng với khí thế hắn mạnh mẽ nhào ra giống như trong nháy mắt ngừng lại.
Trong lòng Tần Dương hoảng sợ vô cùng, thực lực của đối phương là cái dạng gì vậy?
Đối phương lưu loát chộp tới, bản thân lại không có chút năng lực phản kháng nào.
Cao thủ cảnh giới Đại Thành!
Không, người này không phải cao thủ Đại Thành bình thường, chắc chắn là loại cường giả siêu cấp hung hãn kia... !
Lúc trước bản thân khi đối mặt với tập kích của Số 6, mặc dù vốn dĩ chẳng phải đối thủ của gã, nhưng cũng có loại cảm giác kinh khủng này, hắn cảm giác bản thân không thấy được đối thủ trước mặt, vốn không hề có lực phản kháng nào, giống như dê con chờ bị làm thịt vậy...
Thân người rơi xuống, chiếc chăn cũng rơi xuống mặt đất, hắn rốt cục thấy được người tấn công mình là ai.
Đây là một người áo đen đeo mặt nạ, trên mặt nạ lộ ra đôi mắt, cặp mắt kia ngập tràn sự lạnh lẽo như băng, còn có thâm trầm vô tận.
Cặp mắt kia giống như một đôi hắc động khiến ánh mắt người rơi vào trong đó bất tri bất giác như bị vùi sâu vào bên trong. Một giây sau, Tần Dương liền cảm giác đầu óc tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh...