Chương 807: Ta muốn phát tài!
Khi Tần Dương tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.
Hắn không vội vã mở to hai mắt, mà chậm rãi hít một hơi để bản đầu óc hơi có phần mù mờ của bản thân tỉnh táo thêm hai phần, đồng thời dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh ở xung quanh.
Xung quanh rất yên tĩnh, giống như không có bất kỳ người nào vậy.
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi mơ màng, đầu óc Tần Dương rốt cục thanh tỉnh trở lại. Hắn hồi tưởng lại quá trình bản thân bị bắt, trong lòng không kiềm chế được nặng nề thêm hai phần.
Người mặt nạ áo đen kia vô cùng lợi hại, chắc hẳn là một cường giả cảnh giới Đại Thành rất lợi hại, có lẽ thực lực của hắn thậm chí không dưới sư phụ Mạc Vũ.
Người áo đen này rất cuộc là ai?
Chẳng lẽ là người của Thủy Nguyệt tông?
Có quan hệ gì với Liễu Phú Ngữ kia?
Hoặc là nói người kia chính là Liễu Phú Ngữ?
Không thể nào, Liễu Phú Ngữ kia mới gần ba mươi tuổi, sao có thể lợi hại như vậy được. Mình đã từng nhìn thấy đôi mắt của Liễu Phú Ngữ, cặp mắt lạnh lùng của người áo đen kia ngập tràn sự thâm trầm, chắc chắn không phải của cô ta.
Chẳng lẽ là người tham gia thọ yến lần này của lão tổ Du gia?
Thấy được mình và sư phụ cùng xuất hiện, có cừu oán với sư phụ hoặc với Ẩn Môn, nhưng thực lực sư phụ cao cường, không dám ra tay với sư phụ, cho nên lựa chọn ra tay với người có thực lực yếu là mình?
Tần Dương chậm rãi mở mắt, sau đó liền bị dọa phát hoảng.
Mẹ nó!
Người áo đen kia đang ngồi trên một cái ghế chính diện trước mặt cách đó không xa đang nhìn mình, nhưng sao bản thân hắn lại không phát hiện ra sự hiện hữu của người này?
Điều này hãi hùng quá rồi!
Người áo đen ngồi trong góc giống như một tảng đá, trầm mặc nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng.
Trái tim Tần Dương bỗng nhiên co rụt lại, nhưng lại ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua người áo đen kia, nhìn từ hình thể thì hẳn là một người đàn ông, tay của hắn thò ra bên ngoài, nhìn có chút gầy guộc, da cũng không đủ bóng loáng, nhìn qua hẳn tuổi cũng đã lớn.
Thủy Nguyệt tông toàn nữ giới, người áo đen này hẳn không có quan hệ gì với Thủy Nguyệt tông cả.
Tần Dương quay đầu, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh của mình hiện tại, bản thân đang được đặt trên một cái ghế, trên người cũng không có dây thừng trói buộc, cũng không có gì bịt miệng của mình.
Bản thân đang ở trong một căn phòng cổ xưa, nhìn cách bày trí trong phòng thì hình như là một nông gia, vì Tần Dương thấy được đấu lạp và một cái cuốc, trong thành phố không thể có những vật này được.
- Nhìn đủ chưa?
Tần Dương còn đang đánh giá xung quanh, một giọng nói lạnh lẽo và khàn bỗng nhiên vang lên trong phòng, dọa Tần Dương nhảy dựng, theo bản năng quay người lại, bày ra tư thế đề phòng.
Người đang nói chuyện đương nhiên chính là người áo đen ngồi trước mặt Tần Dương. Đôi mắt hắn thâm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt vẫn vững vàng lạnh lẽo như băng hàn.
Tần Dương hít một hơi thật sâu:
- Ông là ai, tại sao lại bắt tôi tới đây?
- Ta?
Người áo đen đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ là một người nghèo muốn phát tài, về phần vì sao lại bắt mi tới đây, điều này đương nhiên là vì ta muốn phát tài rồi!
Trong lòng Tần Dương hơi run rẩy, phát tài, chẳng lẽ tên này tới vì những vật kia trong Ẩn Môn?
- Ông muốn bắt cóc tôi, ông biết tôi là ai sao?
Tiếng cười rộ khàn khàn của người áo đen vang lên:
- Ta đương nhiên biết mi là ai, đệ tử Tông chủ Ẩn Môn Mạc Vũ, người ta tìm chính là mi!
Tần Dương khéo léo nói:
- Ông muốn cái gì nói thẳng ra đi, với một cao thủ có thực lực cường đại như ông muốn tiền không phải dễ dàng sao, sao có thể làm loại chuyện ti tiện như bắt cóc thế này được?
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Thực lực có mạnh hơn nữa thì tiền cũng không thể rơi từ trên trời xuống được, Ẩn Môn các người truyền thừa ngàn năm, không biết đã tích góp được bao nhiêu, nghe nói những vật này đều được giấu trong tông môn của các người, rất nhiều người đều muốn biết chỗ tông môn các người ở đâu, nhưng các người che dấu quá tốt, bất đắc dĩ đành phải hạ thủ từ mi, đành chịu thôi, ai bảo Mạc Vũ quá cường đại, quá khó đối phó, mà mi chẳng qua mới chỉ ở cảnh giới Tiểu Thành, dễ dàng hạ thủ hơn.
Dễ dàng hạ thủ?
Trong lòng Tần Dương vừa thấy tức vừa thấy khổ, mình yếu như vậy sao?
Được rồi, thật ra trong đám bạn cùng lứa thì mình không hề yếu, nhưng ông đã bao nhiêu tuổi rồi, độ tuổi chênh lệch cũng không phải thứ thể chất có thể bù lại được...
- Dễ dàng chút đi, ông muốn cái gì?
Người áo đen cười lạnh:
- Ta muốn tất cả đồ trong tông môn của mi!
Trên gương mặt của Tần Dương nở nụ cười cay đắng bất lực:
- Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết tông môn ở đâu, ông bắt nhầm người rồi.
- Mi không biết?
Trong mắt người áo đen toát lên thần sắc trào phúng:
- Mi là người Kinh Thành, không cần phải tới Giang Châu, lần này đặc biệt bay tới Giang Châu tất vì để quay về tông môn, nếu trước kia mi chưa từng tham gia nghi thức nhập môn Ẩn Môn thì lần này mi tới tất để làm nghi thức nhập môn, mi còn muốn gạt ta nói mi không biết, mi cảm thấy ta không dám giết mi sao?
Trên gương mặt Tần Dương nở nụ cười khổ bất lực:
- Vâng, lần này tôi bay tới xác thực để tham gia nghi thức nhập môn, dù sao trước kia thực lực còn chưa tới cảnh giới Tiểu Thành thì tôi không có tư cách này, hiện giờ cuối cùng đã có tư cách rồi...
Trong mắt người áo đen càng nhiều vẻ trào phúng hơn:
- Vậy là mi sảng khoái trực tiếp nói ra, hay trước tiên nên bị ta tra tấn một hồi mới nói?
Tần Dương lắc đầu:
- Ông bắt tôi sớm rồi, tôi mới tới Giang Châu mấy ngày, còn chưa tới tông môn, sư phụ bảo hôm nay chuẩn bị một số đồ vật ngày mai đưa tôi tới tông môn...
- Vớ vẩn!
Người áo đen không kiềm chế được cơn giận:
- Còn muốn gạt ta! Ngày thứ hai sau khi mi ở khách sạn thì Mạc Vũ cũng đã tới Giang Châu, các người cùng biến mất, hơn nữa cùng hai người biến mất còn có Tiêu An Tâm của Ẩn thị, các người đương nhiên là về tông môn, mi đã biết chỗ của tông môn ở đâu còn dám gạt ta nói là chưa tới, xem ta giống đứa ngốc sao?
Trong lòng Tần Dương âm trầm, hắn khi nãy làm ra vẻ chính vì muốn gạt tên áo đen anyf, tiếp tục tìm cơ hội cho mình, nhưng đối phương lại có thể nói ra chuẩn xác thời gian cả ba người bọn họ rời đi, có thể thấy được người áo đen này vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm ba người họ...
- Ông rốt cuộc là ai, có oán thù gì với Ẩn Môn chúng tôi? Cho dù tôi biết, tôi nói cho ông, làm sao tôi biết được ông có thể giết tôi diệt khẩu sau đó hay không?
Người áo đen đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo:
- Có thể sau đó ta sẽ giết mi, cũng có thể sẽ thả mi, vì dù sao mi cũng không biết ta là ai, nhưng nếu bây giờ mi không nói, thứ mi phải nhận chỉ có đau đớn, mi sẽ cảm thấy chết cũng là một loại hạnh phúc...
Tần Dương nghiến răng:
- Nếu đều phải chết, vậy vì sao tôi phải cho ông câu trả lời?
Người áo đen chậm rãi đi tới hướng Tần Dương, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng:
- Mi đã mạnh miệng như vậy, vậy trước tiên ta sẽ giáo huấn mi một chút, trước hết phế bỏ đan điền của mi, xem xem mi còn có thể mạnh miệng như vậy được hay không!
Tần Dương bỗng nhiên đứng dậy bày ra tư thế chiến đấu.
Người áo đen trào phúng nhìn Tần Dương:
- Mi biết tại sao ta không trói mi lại không, chẳng lẽ mi cảm thấy với chút thực lực này của mi còn có thể đánh bại ta sao, ta coi như chỉ cần dùng một ngón tay cũng đã có thể dễ dàng giết chết mi rồi!
Tần Dương biểu lộ vẻ mặt giận dữ:
- Sĩ có thể chết chứ không thể nhục, xem quyền đây!
Tần Dương hét lên phẫn nộ, đánh tới một quyền về hướng lồng ngực người áo đen...