Chương 808: Quá biến thái mà!
Người áo đen lạnh lùng nhìn một quyền Tần Dương đánh tới, trong hai mắt không hề che dấu ánh nhìn trào phúng.
- Không biết tự lượng sức mình!
Người áo đen tiện tay chộp tới nắm tay của Tần Dương, là một cường giả thực lực cảnh giới Tiểu Thành chỉ giống như một đứa trẻ ba tháng tuổi hung hăng đánh một quyền tới một người trưởng thành bình thường, không hề có sức uy hiếp nào.
Động tác tay của người áo đen nhanh tới mức căn bản khiến người khác không thấy rõ được, trực tiếp xuất hiện trước nắm tay của Tần Dương, một phát đã bắt được nắm đấm của Tần Dương.
Khí kình bạo liệt, nắm đấm của Tần Dương hung hăng đánh tới lòng bàn tay của người áo đen.
Người áo đen vừa định nói điều gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cùng lúc đó thân thể của hắn trực tiếp bay ra ngoài, cả người trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tóc của hắn trượt ra dựng lên lập tức.
Trong lòng Tần Dương vui vẻ, thích phách lối này.
Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn không chỉ đơn thuần là phòng thân hoặc là đồ trang trí trên người, nếu như bị ép phải sử dụng thứ này, như vậy nói rõ đã liên quan tới sự sống chết trước mặt, là chuẩn bị thứ này để trực tiếp giết người.
Trước kia khi hắn và Tư Đồ Hương đấu với nhau, chiếc nhẫn trên tay hắn này phóng ra dòng điện trực tiếp khiến Tư Đồ Hương bị giật điện khiến tay chân run rẩy, thiếu chút nữa đã sùi bọt mép miệng rồi, mà khi thực lực của hắn tăng lên, sau sự kiện Số 6 tấn công, Tần Dương đã thay thế lại một lần nữa trang bị trên người, dòng điện áp trong chiếc nhẫn đeo trên tay cũng được tăng lên, vì để đối phó với cao thủ trên cảnh giới Đại Thành, dù sao đối thủ là Tiểu Thành cảnh hắn còn có thể đối phó, không cần dùng tới những vật này.
Người áo đen đau ngờ được trên tay Tần Dương còn có vật lực sát thương lớn như vậy, cả người trong nháy mắt bị dòng điện đánh trúng, lập tức bị dòng điện đánh bay ra ngoài.
Trong lòng Tần Dương đã sớm lên kế hoạch mọi thứ, cho nên khi nãy mới cố ý giả bộ tỏ vẻ không chịu nổi, chính vì muốn dẫn đối phương dùng tay không ngăn cản một quyền này của hắn, nếu không với sự chênh lệch thực lực giữa hắn và đối phương, dù trên tay hắn có chiếc nhẫn với lực điện giật mạnh thì căn bản cũng đừng hòng động tới được một cọng tóc của đối phương.
Với thực lực của đối phương, vung một ngón tay lên đã có thể đánh Tần Dương bay ra ngoài, chỉ một ngón tay có thể mở ra một lỗ máu trí mạng trên người Tần Dương.
Bước chân của Tần Dương chớp một cái, ‘Huyễn Ảnh Bộ’ đã được phát động, thân người trong nháy mắt biến mất, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng người áo đen, trong tay hắn đã có thêm một cây bút ký chữ, hắn ấn nút nhắm ngay người áo đen trên mặt đất.
- Vút, vút, vút!
Bốn cây kim thép được giấu trong bút ký tên là một loại kim thép tê cực mạnh, có thể bắn ra liên tiếp, nhưng Tần Dương hoảng sợ sẽ bị phát hiện nên chỉ có thể bắn một kim thép lên cơ thể của người áo đen, ba cây kim thép tê sau giống như đâm phải tấm chắn vô hình vậy.
Toàn bộ đều bị đẩy lùi rồi, đến cả quần áo của người áo đen kia cũng không bắn thủng được, giống như bộ quần áo này trong nháy mắt biến thành tấm thép vậy.
Tần Dương lại một lần nữa thi triển ‘Huyễn Ảnh Bộ’, trong nháy mắt rời khỏi vị trí cũ. Ngay khi hắn vừa lắc mình tránh đi, người áo đen kia đã xoay người sang đánh tới một chưởng.
- Ầm!
Một chiếc ghế đằng sau vị trí của Tần Dương lập tức bị vỡ nát, nhưng khí kình cũng không vì vậy mà biến mất, còn tiếp tục đập lên vách tường phía sau, trực tiếp phá tường thành một cái động cực lớn.
Tần Dương bị dọa sợ tới mức hồn bay phách lạc trước một chưởng này. Mẹ nó, người áo đen này biến thái quá đi mất!
Công kích mãnh liệt như vậy, còn có thể trong nháy mắt hồi phục năng lực hành động, phải biết rằng chiếc nhẫn giật điện này có uy lực được điều chỉnh chuyên đối phó với thực lực Đại Thành cảnh đấy, hắn rõ ràng đã bị giật một cái, còn chưa tới hai giây đồng hồ đã có thể xoay người công kích lại mình rồi.
Mình bắn ra bốn cây kim thép gây tê cực mạnh, nhưng lại chỉ có một cây bắn trúng, ba cây kim thép khác toàn bộ đều bị khí kình vô hình đánh bay, như vậy thực lực phải mạnh bao nhiêu đây?
Bóng dáng Tần Dương chớp động, tốc độ của ‘Huyễn Ảnh Bộ’ được phát huy tới cực hạn, chỉ chớp mắt đã tới cửa sổ, cả người chạy ra khỏi phòng.
Thân người Tần Dương rơi xuống đất, quay nguyên một vòng, sau đó thân người bắn lên giống như một con thỏ bị trúng tên chạy trốn thẳng ra ngoài.
Hắn vừa chạy trốn ra ngoài, cánh cửa sổ sau lưng cùng với vách tường kia rầm tức khắc bị nghiền nát, biến thành một lỗ thủng cực lớn.
Tốc độ của Tần Dương vẫn không giảm, ngoảnh đầu nhìn lại thấy lỗ thủng lớn kia trong đêm tối giống như miệng của một con dã thú, không kiềm chế được mà run rẩy cả người.
Mẹ nó, mạnh quá đi mất!
Một kích kia nếu đánh trên người mình e rằng cả xương cũng sẽ đứt gãy thành mấy trăm mảnh mất.
Ông già này rốt cuộc là ai, thật sự quá hung tàn mà!
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, động tác dưới chân của Tần Dương vẫn không ngừng nhanh chóng chạy trốn, trong lòng cầu nguyện chiếc kim thép gây tê duy nhất đâm được vào cơ thể người kia sẽ có hiệu quả.
Chạy trốn nhanh như chớp hơn trăm thước, Tần Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện lỗ thủng kia vẫn yên tĩnh như cũ, người áo đen dường như cũng không chạy đuổi theo từ đó.
Chẳng lẽ cây kim thép kia đã có hiệu quả rồi?
Trong lòng Tần Dương vui vẻ, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, ngược lại càng chạy trốn nhanh hơn.
Dược hiệu tẩm trên kim thép gây tê kia cực uy dũng, cho dù là một con voi lớn chỉ sợ cũng có thể gây tê ngã quỵ, nhưng hắn vẫn không hề có một chút lòng tin nào.
Trước dòng điện giật dũng mãnh như vậy mà cũng không thể hoàn toàn chống lại được đối phương, nếu đổi lại là người thường sợ rằng đã trực tiếp bị điện giật chết tại chỗ rồi, nhưng mặc dù người áo đen kia đã bị điện giật nhưng cơ thể chỉ run rẩy, tóc dựng thẳng, chưa tới hai giây đã công kích mình một chưởng mãnh liệt như vậy...
Tần Dương suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, lúc này nên cách càng xa nơi này càng tốt mới là điều quan trọng, về phần quay trở lại đó nhìn tuyệt đối không dám.
Chạy nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, càng xa càng tốt, như vậy mới là lựa chọn chính xác.
Nơi này quả thật là một thôn hoang vắng vẻ, Tần Dương chạy hơn hai trăm mét đường, sau đó trực tiếp đâm đầu vào một rừng cây bên cạnh, cũng không quay đầu lại mà chạy sâu vào trong rừng, sau đó nhanh chóng biến mất trong rừng sâu, như dung hợp làm một thể với sắc trời đêm.
Trong khoảng thời gian Tần Dương chạy trốn, căn nhà nhỏ trong bóng đêm kia vẫn luôn yên tĩnh, người áo đen kia cũng không đuổi theo.
Một thân ảnh cách đó không xa luôn đợi đến khi Tần Dương hoàn toàn biến mất trong cánh rừng sâu mới xuất hiện ven đường gần đó, thân người như làn gió, như một u hồn phóng tới căn nhà kia.
Tốc độ bóng người kia rất nhanh, chỉ chưa tới một phút đồng hồ ngắn ngủi hắn đã vượt qua khoảng cách rất dài, trực tiếp xuất hiện ở cửa căn nhà nhỏ, sau đó thì ngừng lại.
Đúng lúc này mây đen trên bầu trời tản ra hai phần, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống rơi trên gương mặt người kia.
Chính là Mạc Vũ!
Mạc Vũ đứng trước cửa, trên gương mặt lộ ra thần sắc hơi do dự cùng với nghi hoặc, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẹ nhàng rón rén bước chân đi vào trong nhà...