Chương 809: Miêu Kiếm Vũ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Mạc Vũ đi vào phòng liếc nhìn liền thấy được người áo đen ngồi dựa trên ghế.
Người áo đen giống như Tần Dương đoán từ trước cũng không hoàn toàn ngất đi, nhưng hiển nhiên một kim thép thuốc gây tê cực mạnh đã đâm vào cơ thể hắn vẫn có tác dụng, nhìn dáng ngồi của hắn đã đủ biết rõ.
Người áo đen nhìn Mạc Vũ đi tới, trên gương mặt cũng không hề biểu hiện hốt hoảng một chút nào, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, chẳng qua trong ánh mắt thấp thoáng hai phần phức tạp.
Mạc Vũ đi tới trước mặt người áo đen, cung kính hạ thấp người nói:
- Sư phụ!
Nếu Tần Dương còn ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới mức hàm răng cũng rơi luôn.
Mạc Vũ gọi người áo đen này là sư phụ!
Vậy hắn chẳng phải chính là Tông chủ Ẩn Môn đời thứ bảy mươi Miêu Kiếm Cung sao!
Người áo đen, cũng chính là Miêu Kiếm Cung ừ một tiếng, giọng nói có phần già nua, nhưng cũng không lạnh lùng như trước đó, mà còn vài phần ôn hòa hơn trước nhiều.
Mạc Vũ nghi hoặc nhìn Miêu Kiếm Cung ngồi trên ghế dựa, khẽ hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, sư phụ người... bị thương sao?
Mặc dù Mạc Vũ cảm thấy chuyện Miêu Kiếm Cung bị thương căn bản là điều không thể, thực lực của Tần Dương không thể nào so sánh được ở bất cứ phương diện nào với Miêu Kiếm Cung, nhưng bộ dạng Miêu Kiếm Cung trước mặt này lại khiến hắn không thể không nghi ngờ...
Miêu Kiếm Cung có chút khó khăn giơ tay phải của mình lên, kéo mặt nạ đeo trên mặt xuống lộ ra gương mặt già nua, trên gương mặt nở nụ cười có phần bất lực.
- Đệ tử này của con đúng là quỷ tinh mà, ta chỉ không để ý đã mắc bẫy của nó...
Mạc Vũ sửng sốt một chút, biểu lộ có chút khó có thể tin được:
- Nó đã làm gì?
Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:
- Thằng nhóc này đầu tiên giả vờ nói vẫn chưa về tông môn muốn lừa gạt qua cửa, sau khi bị ta vạch trần, ta uy hiếp muốn phế đan điền của nó, muốn thử xem phản ứng của nó thế nào, ai biết tên này giả bộ phẫn nộ ra tay với ta, sau đó thứ gì đó trên tay phóng ra dòng điện mãnh liệt, khi ấy đánh bay ta, nếu không phải tố chất thân thể ta cường hãn hơn rất nhiều, sợ rằng đã bị điện giật chết tại chỗ rồi!
Mạc Vũ lập tức có chút xấu hổ, nhưng đồng thời trong lòng cũng thêm hai phần kiêu ngạo:
- Hẳn là chiếc nhẫn điện nó mang theo, trên người nó ngày thường đều có mang theo vài loại đồ chơi nhỏ, nhìn qua không ngờ đều có lực sát thương phi thường.
- Còn không phải sao?
Miêu Kiếm Cung hừ lạnh một tiếng:
- Thằng nhóc kia vô cùng láu cá, trước tiên dùng nhẫn điện giật điện ta, sau đó lại lấy ra bắn mấy kim thép, ta bị bắn trúng một cây, hẳn là thuốc mê cực mạnh, hiện giờ cả người ta có chút vô lực... Thằng nhóc này đủ âm trầm, ta dù sao cũng đâu thật sự giết nó được, nhưng ta không ra tay độc ác, mấy thứ kì quái của thằng nhóc kia lỡ hãm hại ta tại nơi này, nếu truyền ra ngoài còn không bị người khác cười rớt hàm sao, cho nên ta đánh ra hai chưởng dọa chạy thằng nhóc kia...
Mạc Vũ nhìn bộ dạng sư phụ mình, biểu lộ cũng có hai phần là lạ.
- Nó cũng không nhận ra người, đương nhiên cho rằng người thật sự muốn giết nó, đương nhiên nó phải liều mạng rồi, mấy thứ kỳ lạ đó của nó có uy lực rất mạnh đấy... Sư phụ, người thật đúng lợi hại, chiếc nhẫn kia của nó chuyên để đối phó cao thủ cảnh giới Đại Thành, kim thép gây tê cực mạnh kia cho dù là một con voi lớn cũng có thể bị tê cứng, người lại không bị sao cả...
Miêu Kiếm Cung khẽ nói:
- Cái rắm thối mà không sao, không thấy ta đang co quắp ở đây sao. Đối phó với thằng nhóc kia đương nhiên không có việc gì, nếu đổi lại là cao thủ chân chính, ta hôm nay sẽ phải chôn thân nơi này, thật sự là ngoài dự liệu. Thằng nhóc này chạy bán sống bán chết ngược lại rất nhanh, đầu cũng không quay lại đã chạy một mạch nhanh như chớp.
Trên gương mặt Mạc Vũ thể hiện ý cười:
- Như vậy không phải nói rõ lòng cảnh giác của nó rất mạnh sao, nếu nó gặp phải kẻ địch chân chính, vậy chạy về chẳng phải đi chịu chết sao?
Miêu Kiếm Cung ừ một tiếng:
- Xác thực là đồ quỷ phản ứng rất nhanh, đồ đệ này của con thu được không tồi.
Mạc Vũ nhìn Miêu Kiếm Cung, biểu lộ có chút bất lực:
- Sư phụ, thật ra người vốn không cần phải khảo nghiệm nó như vậy, con tin tưởng nó sẽ là một tia hi vọng, nó cũng sẽ không bán đứng Ẩn Môn, huống hồ những vật chết kia cũng chỉ có chút giá trị tiền bạc, vốn không quan trọng, con đã chuẩn bị xử lý chúng rồi, tránh khiến người khác nhớ thương, về phần những vật quan trọng kia con đã để Tiêu An Tâm chụp lại toàn bộ sắp xếp lại toàn bộ làm thành sách điện tử, những cuốn sách cổ đó cũng đã tìm nơi an toàn hoàn toàn niêm phong cất vào kho, như vậy cũng không cần lo lắng bị người ta truy ra nữa.
Miêu Kiếm Cung liếc nhìn Mạc Vũ:
- Con bây giờ đã là Tông chủ Ẩn Môn, làm như thế nào do con quyết định là được, không cần phải nói với ta, ta hiện giờ chỉ là một người rảnh rỗi thôi, mặc kệ mọi chuyện, lần này cũng chỉ vì lo lắng con vô ý thu đồ đệ lại một lần nữa giẫm vào vết xe đổ của ta, cho nên mới muốn khảo nghiệm giúp con một chút mà thôi.
Mạc Vũ chân thành giải thích:
- Chủ động phản bội và bất lực phản bội là hai việc khác nhau, huống chi những thứ kia chỉ là vật chế, nào có quan trọng bằng người sống, cho dù nó nói ra cũng không coi là phản bội tông môn, nếu quả thật phải lựa chọn giữa sự sống của Tần Dương hay bảo trụ những vật kia, con tình nguyện lựa chọn Tần Dương sống, dù sao chúng ta cũng không truyền thừa dựa vào những vật kia, người mới là quan trọng.
Sắc mặt Miêu Kiếm Cung thoáng có hai phần không vừa ý, hiển nhiên lần đối thoại này khiến hắn nhớ tới người đã từng là đại đồ đệ của mình Lục Phong Niên kia, bản thân vốn dồn nhiều tâm huyết với hắn, hi vọng hắn có thể kế thừa y bát, phát dương quang đại Ẩn Môn, kết quả hắn còn chưa thành công đã lộ nguyên hình, việc này khiến Miêu Kiếm Cung tức giận đến mức thổ huyết, có thể nói là vết thương cả đời của hắn.
Điện thoại của Mạc Vũ bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lấy điện thoại liếc mắt nhìn:
- Là Tần Dương gọi tới.
Miêu Kiếm Cung thấp giọng trách mắng:
- Chuyện này không được tiết lộ cho thằng nhóc kia, biết chưa, ta chưa từng xuất hiện qua!
Mạc Vũ có chút bất lực gật đầu, sau đó nhận nghe điện thoại.
- Ừ... Đối phương là ai... Bây giờ con đang ở đâu... Được, ta sẽ nhanh chóng tới, bản thân con cẩn thận một chút.
Mạc Vũ nói đơn giản mấy câu rồi cúp điện thoại.
- Nó ẩn náu trong rừng rậm?
Mạc Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, nó không rõ lắm có còn kẻ địch khác hay không, cho nên không tùy tiện hành động, tạm thời trốn trong rừng cây, dù sao cho dù thật sự có kẻ địch thì rừng cây cũng sẽ cho nó chỗ ẩn thân tốt.
Miêu Kiếm Cung khẽ gật đầu với Mạc Vũ:
- Con đi đi, dẫn nó rời đi, ta sẽ đợi thêm lúc nữa rồi tự rời đi!
Mạc Vũ lại không đi:
- Sao có thể nhanh như vậy được, hiện giờ mà qua đó là bị lộ ngay, đợi thêm chút nữa đã.
Miêu Kiếm Cung nghe Mạc Vũ nói như vậy cũng không tiếp tục đuổi người nữa, nhưng dường như cũng không muốn nói thêm gì với Mạc Vũ, nhắm hai mắt lại.
Mạc Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sư phụ, Tần Dương người cũng đã gặp rồi, người cũng thấy không tệ phải không, trọng tình trọng nghĩa, có dũng có mưu, can đảm cẩn trọng...
Miêu Kiếm Cung cắt ngang lời của Mạc Vũ:
- Con muốn nói cái gì?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Tuyệt học đồng thuật của sư phụ người ban đầu con không học được, con muốn xin sư phụ có thể truyền thụ tuyệt học của người lại cho Tần Dương không, xem nó có thể học được hay không, ngoài ra, sư phụ người gần đây có lẽ không bận gì nhỉ?
Miêu Kiếm Cung nhíu mày nhìn Mạc Vũ ở bên cạnh:
- Con lại có chủ ý quỷ gì đây?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Sư phụ nếu không bận thì giúp con một việc chứ sao.