Chương 811: Lời anh từng nói có còn tính không?
Tần Dương thuận lợi lên máy bay, thuận lợi xuống Trung Hải.
- Lại có thể thuận lợi đến Trung Hải như vậy, con vốn tưởng rằng còn phải xảy ra một số chuyện gì đó cơ, không ngờ lại thuận buồm xuôi gió như vậy...
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Thuận buồm xuôi gió không tốt sao, chẳng lẽ nhất định phải trải qua nguy hiểm liên quan sống chết mới đủ kích thích sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Đương nhiên không phải, chẳng qua con cảm thấy bao nhiêu người tụ họp ở Giang Châu như vậy, kẻ địch của Ẩn Môn lại có thể nhẫn nhịn không ra tay, chắc hẳn cũng vì lo nghĩ tới thực lực của sư phụ người nhỉ, nếu sư phụ không ở đây, e rằng những người kia sẽ ra tay với con không nương tình chút nào, giống như người áo đen lợi hại kia...
Mạc Vũ liếc qua Tần Dương:
- Còn nhớ tới người áo đen kia sao?
Tần Dương ừ một tiếng, ánh mắt có vài phần nghĩ tới mà sợ:
- Đúng vậy, sao có thể không nhớ được, thực lực người kia thật đáng sợ, con cảm thấy không chừng còn lợi hại hơn cả sư phụ, hơn nữa ánh mắt của gã thật đáng sợ, con nhìn vào cặp mắt của gã mà cả người trực tiếp ngất đi, không hề có chút năng lực phản kháng nào, thật khủng khiếp.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, giống như để định thần lại rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, sư phụ, người nói loại kỹ thuật này là đồng thuật, là vận dụng thuật thôi miên cấp cao, vậy nắm giữ kỹ thuật đồng thuật này hẳn rất khó nhỉ, trong giới tu hành người tu hành có thể nắm giữ được đồng thuật đến trình độ như vậy có lẽ không nhiều đi, có thể kiểm tra đối chiếu từ phương diện này ra thân phận của người áo đen kia không?
Mạc Vũ sửng sốt một chút, trong lòng thoáng có hai phần cười khổ.
Phản ứng của Tần Dương thật nhanh, mình mới nhắc tới với hắn về đồng thuật thôi mà hắn đã có thể nghĩ tới dùng đồng thuật để truy tìm thân phận của người áo đen, chẳng qua hắn nghĩ như vậy cũng đúng, đồng thuật quả thật rất khó có thể tu luyện được, trong cả giới tu hành có thể luyện thành công đồng thuật cũng không nhiều, mà người tinh thông đồng thuật càng thưa thớt hơn, sư phụ Miêu Kiếm Cung có thể chất tuyệt cao, trong giới tu hành không người nào có thể địch lại, trở thành nhất tuyệt, cũng bởi vậy Miêu Kiếm Cung mới có được biệt hiệu của riêng hắn.
Tam Nhãn Thần Quân!
Miêu Kiếm Cung đương nhiên không thật sự có con mắt thứ ba, nhưng hắn tinh thông đồng thuật, có thể dễ dàng bắt được đối thủ, hơn nữa còn nhìn thấu tâm lý đối thủ, hiểu rõ tất cả, giống như mọc ra một con mắt thứ ba vậy.
Mỗi một đời Tông chủ Ẩn Môn cũng sẽ có tuyệt học bản thân am hiểu, Miêu Kiếm Cung trừ thực lực cao cường giống các Tông chủ Ẩn Môn đời trước ra, hắn còn lợi hại nhất chính là tuyệt học đồng thuật của hắn, cho dù so đấu với tu hành giả lợi hại hơn mình, đối thủ cũng luôn trong lúc vô hình sẽ rơi vào bẫy của hắn, bất tri bất giác thua trong tay Mạc Kiếm Cung.
Cao thủ tranh chấp vốn chỉ hơn thua trong gang tấc, trong chiến đấu, đối thủ thường bị Mạc Kiếm Cung liếc nhìn một mắt đã thất bại về tinh thần, còn có thể chiến đấu được sao?
Mạc Vũ không kế thừa đồng thuật của sư phụ, hắn không có thể chất cao ở phương diện này, nhưng lại thể hiện rõ thành tựu kinh người ở phương diện y thuật, cuối cùng đã được thừa nhận là y võ song tuyệt.
Trước kia Mạc Vũ đã từng xin sư phụ Miêu Kiếm Cung truyền đồng thuật cho Tần Dương, xem hắn có thiên phú đồng thuật hay không, nhưng Mạc Vũ bỗng nhiên nghĩ tới với sự thông minh của Tần Dương đến lúc đó có thể đoán ra được người áo đen chính là Miêu Kiếm Cung hay không?
Mạc Vũ bỗng nhiên lập tức thấy đau đầu, nhưng chỉ chớp mắt hắn đã ném vấn đề này ra sau đầu, dù sao cũng là sư công, cho dù biết rõ cũng không có chuyện gì lớn, nhiều nhất thì sư công có chút ngượng ngùng mà thôi.
Nghĩ tới sư phụ của mình, Tam Nhãn Thần Quân uy phong lẫm liệt lại thiếu chút nữa bị một thiếu niên mới hai mươi tuổi Tiểu Thành cảnh đánh bại, Mạc Vũ liền không kiềm chế được muốn cười to...
- Ừ, ta sẽ đi điều tra, ngoài ra, đồng thuật mặc dù rất khó có thể tu hành, nhưng một khi đã luyện thành sẽ vô cùng hữu dụng, con có muốn tu hành không?
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Sư phụ, người biết đồng thuật sao?
Mạc Vũ lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta không có thiên phú tu hành đồng thuật, nhưng con có thể thử chút xem sao, lỡ như con có thiên phú ở phương diện này thì sao.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy con tu hành thế nào, chiếu theo bí kíp đồng thuật tự tu hành sao?
Mạc Vũ lắc đầu:
- Ta sẽ liên lạc với sư phụ của ta, cũng là sư công của con, bảo ông ấy tìm thời gian thích hợp dạy cho con...
Tần Dương sửng sốt:
- Sư công? Ngài ấy biết đồng thuật?
Mạc Vũ cười nói:
- Sư công của con có biệt hiệu là Tam Nhãn Thần Quân, tuyệt học lợi hại nhất chính là đồng thuật, con nói xem ngài ấy có biết hay không?
Trên gương mặt Tần Dương lập tức ngập tràn bất ngờ kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
- Sư công lợi hại như vậy sao, vậy ngài ấy đang ở đâu, bao giờ có thể dạy con được?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Đợi tới thời cơ thích hợp, dù sao ta cũng là đồ đệ, ta cũng không quy định được thời gian với ông ấy, chỉ đành xem ông ấy sắp xếp được thời gian...
Tần Dương thấu hiểu gật đầu:
- Sư công không phải phiêu dật chân trời góc bể không có ở chỗ cố định sao?
Mạc Vũ buồn cười nhìn Tần Dương:
- Chẳng lẽ con quên trên đời này còn có một thứ gọi là điện thoại sao?
Tần Dương ngạc nhiên, sau đó cũng bất chợt cười rộ lên.
Tần Dương và Mạc Vũ cùng về biệt thự hắn ở. Vừa bước xuống xe, Tần Dương đã thấy được Tư Đồ Hương đang luyện quyền trong sân tập lớn, quyền đánh ra như gió, thân người tráng kiện, cũng không còn suy yếu như lần trước Tần Dương thấy nữa, hiển nhiên thương thế của cô nàng này đã tốt hơn nhiều rồi.
- Ngài Mạc!
Nhìn thấy hai người, ánh mắt Tư Đồ Hương sáng lên, thu nắm tay lại, cung kính thi lễ với Mạc Vũ.
Mạc Vũ ôn hòa cười nói:
- Sức khỏe khôi phục thế nào rồi?
Trên gương mặt lấp lánh của Tư Đồ Hương không che giấu được mấy phần vui sướng:
- Sức khỏe của tôi đã hồi phục kha khá rồi, cũng không khác trước kia khi không bị thương.
Mạc Vũ cười nói:
- Vậy là được rồi, nhưng sức khỏe của cô mới hồi phục, kinh mạch toàn thân chưa vững chắc, tốt nhất đừng đấu với người khác, nếu còn bị thương lần nữa e rằng sẽ xảy ra vấn đề đấy.
Tư Đồ hương cung kính gật đầu:
- Vâng, ngài Mạc!
Tần Dương đứng bên cạnh Mạc Vũ, cười tủm tỉm nhìn Tư Đồ Hương, không nói năng gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Tư Đồ Hương quay mặt sang liền nhìn thấy gương mặt tươi cười ẩn chứa thâm ý, trên gương mặt xinh đẹp thoáng tia ửng hồng, cô đương nhiên biết Tần Dương đang chờ điều gì.
- Chủ nhân!
Dù sao Tư Đồ Hương cũng không phải người thường, dù cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô vẫn dứt khoát mở miệng, thực hiện giao ước của bản thân vì trận thua lần trước.
Tần Dương cười hắc hắc:
- Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?
Tư Đồ Hương trợn trắng mắt không còn chút máu liếc nhìn Tần Dương:
- Nhớ, muốn đánh chết anh!
Mạc Vũ nhìn hai người cãi vã, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ, xoay người đi vào cửa.
Tần Dương đi tới trước mặt Tư Đồ Hương, nhìn Tư Đồ Hương mặc quần áo luyện công tinh thần phấn chấn dò xét từ trên xuống dưới một lượt, cười nói:
- Tinh thần không tệ.
Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm Tần Dương, hừ lạnh nói:
- Lời anh nói trước kia còn tính không?
Tần Dương hơi sững sờ:
- Lời gì?
Tư Đồ Hương nhếch đầu mày xinh đẹp, rồi lại bỗng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh:
- Anh đã nói đợi thương thế của tôi tốt lên rồi sẽ nghĩ mọi cách báo thù cho tôi.
Tần Dương giật mình, cười nói:
- Đương nhiên tính rồi, cô chờ tôi mấy ngày, đợi tôi khai giảng xong sau đó sắp xếp sự tình một chút, rồi sẽ cùng cô đi Nhật Bản.
Hai mắt Tư Đồ Hương sáng lên:
- Chỉ có hai người chúng ta sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, chỉ hai chúng ta... Sao, không tin tưởng tôi?
Tư Đồ Hương cắn môi:
- Tôi chờ anh!