Chương 812: Hồi báo xã hội
- Lão đại, chị Đồng từ chức rồi, chuyện này là sao vậy?
Tần Dương vừa hoàn thành thủ tục báo danh ở trường học, trong phòng ký túc xá 306, Hà Thiên Phong lập tức bắn tin tới.
Tiết Uyển Đồng từ chức?
- Đúng vậy, tôi vừa nghe ngóng nói cô Tiết đã từ chức trước khi hết năm, nhưng cô ấy căn bản không nói với mọi người việc này, hiện giờ chủ nhiệm lớp chúng ta cũng đã đổi người rồi, đổi thành một thầy giáo nam hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi...
Tần Dương suy nghĩ một chút:
- Gặp mặt rồi nói đi!
- Được!
Căn tin tầng hai, bốn người phòng ký túc 306 lại tập hợp một lần nữa.
- Lão đại, cậu trông có vẻ không bị giật mình nhỉ, chẳng lẽ trước đó cậu đã biết việc này rồi sao?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Đúng, chị Đồng đã nói trước với tôi.
Tôn Hiểu Đông kinh ngạc hỏi:
- Là vì trò hề lúc trước ư, nhưng không phải Trịnh Mai đã bị trường học xử trí, đã chứng minh sự trong sạch của cô Tiết rồi hay sao...
Nói đến đây, giọng nói của Tôn Hiểu Đông hơi ngừng lại một chút, nhìn trong mắt Tần Dương có một tia khác thường.
Trước đó Tần Dương có tìm Tôn Hiểu Đông, bảo hắn và Lâm Hiểu Nguyệt giúp làm chứng ngày đó Tiết Uyển Đồng đi cùng mọi người, nhưng trên thực tế ngày đó chỉ có Tần Dương và Tiết Uyển Đồng ở cùng nhau, hiển nhiên hai người đã ở cùng nhau qua một đêm, ngày hôm sau Tần Dương mới đưa Tiết Uyển Đông về nhà.
Tôn Hiểu Đông đương nhiên tin lời Tần Dương nói, hai người chỉ uống rượu, thật sự không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiết Uyển Đồng nguyện ý cô nam quả nữ ở cùng một chỗ qua đêm với Tần Dương, sợ rằng trong chuyện này tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình nghĩa thầy trò đi.
Có lẽ vì vậy mà Tiết Uyển Đồng mới từ chức chăng?
Mặc dù sinh viên đại học đã được tính là người trưởng thành, nhưng trong trường học nếu giữa thầy trò xảy ra một số thứ gì đó thì vẫn thu hút sự chú ý của người khác. Hiện giờ Tiết Uyển Đồng từ chức, giữa hai người chẳng phải sẽ không có bất cứ chướng ngại gì nữa rồi sao?
Sự việc thật sự như những gì mình đoán sao?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chị Đồng quá đẹp khiến người khác đố kỵ, chuyện này không chỉ xảy ra một lần, cộng thêm sự việc lần này huyên náo rất lớn, mặc dù cuối cùng sự thật đã được làm sáng tỏ, nhưng khó đảm bảo bị người ta chỉ trỏ sau lưng. Khoảng thời gian tôi ở lại trường học không nhiều lắm, cũng không sợ những lời đàm tiếu này, nhưng chị Đồng làm việc ở đây, khó đảm bảo sẽ có chút khó xử hoặc không vui trong lòng, cho nên cô ấy lựa chọn từ chức, chuẩn bị đổi một môi trường làm việc mới...
Tôn Hiểu Đồng ồ một tiếng, giải thích:
- Đúng vậy, một người phụ nữ đối mặt với mấy tin đồn nhảm nhí như bao dưỡng, thầy trò yêu nhau này... quả thật sẽ phải thừa nhận áp lực lớn vô cùng. Đại học Trung Hải có mấy chục ngàn thầy trò bàn tán xôn xao chỉ trỏ như vậy quả thật khiến người khác khó chịu, đổi sang một hoàn cảnh công việc mới đơn giản hơn cũng không tồi.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Vậy chị Đồng và cậu hẳn có liên lạc nhỉ, cô ấy chuẩn bị tới đâu làm việc, không phải tới công ty của cậu đấy chứ?
Hai mắt Tôn Hiểu Đồng sáng lên, cười hắc hắc nói:
- Có thật không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không hề, chẳng qua tôi ngược lại có mấy ý nghĩ, còn cần nói với cô ấy mới biết được đáp án.
Hà Thiên Phong tò mò hỏi:
- Suy nghĩ gì, có thể tiết lộ chút không?
Tần Dương thẳng thắn thành khẩn nói:
- Tôi chuẩn bị thành lập quỹ chữa bệnh từ thiện hồi báo xã hội, chị Đồng trước không phải đã từng nói cô ấy thật ra rất thích công việc ở phương diện này sao, tôi định bảo cô ấy tham gia...
- Qũy chữa bệnh từ thiện?
Ba người Hà Thiên Phong chấn động, nhưng ngay lập tức trên gương mặt cả ba đều tỏ vẻ phấn chấn và khâm phục cười.
- Lợi hại nha, lão đại!
Hà Thiên Phong dựng một ngón cái với Tần Dương:
- Cậu kiếm tiền hồi báo xã hội, làm chuyện tốt nha, có lòng hiệp nghĩa, giỏi!
Tôn Hiểu Đông cũng khen:
- Đúng vậy, làm việc này chính là chuyện tốt lớn lợi nước lợi dân đấy!
Lâm Trúc đẩy mắt kính, dáng vẻ hơi có chút lo lắng hỏi:
- Muốn thành lập quỹ chữa bệnh từ thiện hiển nhiên cần hoạt động lien tục trong khoảng thời gian dài, cần đưa vào một lượng vốn lớn...
Tần Dương cười nói:
- Tiền bạc không thành vấn đề, dù sao hiện giờ thang Tam Nguyên bán hot như vậy, rất nhanh sẽ tiêu thụ trong cả nước, sau này tôi cũng học tập một số xí nghiệp khác, mỗi một lon thang Tam Nguyên bán ra đều quyên hoặc ít hoặc nhiều cho quỹ chữa bệnh từ thiện, như vậy có thể duy trì được lâu dài rồi, dù sao tiền mà, lấy ra cho dân dùng coi như một loại hồi báo xã hội đi.
Ba người Hà Thiên Phong đều khâm phục nhìn Tần Dương, mặc dù Tần Dương nói là tiêu thụ được bao nhiêu thang Tam Nguyên thì quyên bấy nhiêu, nhưng thật ra loại phương án này đối với thúc đẩy tiêu thụ cũng không rõ ràng, Tần Dương này căn bản chính là cầm lợi nhuận vốn nên thuộc về mình để làm từ thiện mà.
Một thanh niên mới hai mươi đã có thể có lòng dạ và khí phách như vậy, làm sao có thể khiến người khác không bội phục được đây?
Hà Thiên Phong giơ cốc bia lên trước mặt:
- Lão đại, tôi mời cậu, vì tấm lòng vàng của cậu!
Hai mắt Tôn Hiểu Đông sáng ngời:
- Nếu tôi có thể giúp, lão đại cậu cứ mở miệng bất cứ lúc nào!
Lâm Trúc cũng theo đó giơ chén rượu lên:
- Có chuyện liên quan phương diện mạng kỹ thuật máy tính, chỉ cần đủ khả năng, tôi đều nguyện ý hỗ trợ không ràng buộc.
Tần Dương cười nói:
- Được, đến, uống một chén!
- Chị Đồng, đang ở đâu vậy?
Nơi Tiết Uyển Đồng nghe điện thoại có chút ồn ào:
- Chị đang ở trong quán của mẹ, cậu trở lại rồi?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, hôm nay báo danh, bạn cùng lớp đều đang bàn tán xôn xao, đều thầm oán chị bỏ đi không lời từ biệt đấy.
Tiết Uyển Đồng khẽ cười nói:
- Không sao, dù sao chị và các bạn cũng không ở cách xa nhau, có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Tần Dương mỉm cười, ở không cách xa nhau và gặp mặt là hai việc khác nhau, trong thành phố nếu rời khỏi một môi trường sống, dù ở cực gần nhau, trừ phi là lời mời đặc thù, nếu không đó chính là hai vòng xã hội, sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
- Tối có thời gian không, em mời chị ăn cơm tối, có chút việc muốn nói với chị.
Giọng nói của Tiết Uyển Đồng hơi có phần khó xử:
- Chị ở trong quán của mẹ giúp hầu bàn, giờ cơm tối có thể hơi bận chút, bằng không cậu tới quán đi, chị mời cậu ăn cơm tối?
Tần Dương mỉm cười:
- Vậy được, lâu rồi chưa được ăn đồ dì làm, được, chị gửi địa chỉ cho em đi.
- Được, dù sao chị cũng đều ở trong tiệm, cậu tới lúc nào cũng được hết!
- Ok, lát nữa gặp lại!
Tần Dương cúp điện thoại, nhanh chóng nhận được địa chỉ Tiết Uyển Đồng gửi tới.
Mẹ của Tiết Uyển Đồng trước kia sau khi ly hôn với cha của cô, sau loạt quan sát thực tế liền dồn tiền tự hành nghề cũ, mở một quán ăn, nghe Tiết Uyển Đồng nói việc buôn bán cũng không tệ lắm, sau khi từ chức Tiết Uyển Đồng và mẹ đón năm mới ở Trung Hải, mùng sáu quán ăn lại khai trương, Tiết Uyển Đồng tạm thời không có công việc cho nên liền hỗ trợ ở trong tiệm.
Tần Dương tới quán ăn lúc sáu giờ, đây là một quán ăn khoảng bốn mươi, năm mươi mét vuông với hai dãy bàn ghế được bày dựa ở hai vách tường, lúc này đã có không ít thực khách tới, trông qua có vẻ việc buôn bán không tệ lắm.
Tần Dương vừa tới liền nhìn thấy Tiết Uyển Đồng dáng người cao gầy mặc tạp dề đang bưng đồ ăn ra cho khách, ngẩng đầu liền thấy được Tần Dương.
- Ôi, cậu đã đến rồi à, tìm chỗ tùy tiện ngồi một lát đi, thích ăn gì, chị bảo mẹ làm cho cậu...