Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 802 - Chương 813: Gần Quan Được Ban Lộc?

Chương 813: Gần quan được ban lộc?
 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

- Bữa trưa ăn no căng, vẫn chưa đói lắm, em ngồi trước một lúc, chị làm việc của mình đi.

Tần Dương tiện tay cầm một cái ghế nhựa ngồi xuống một khoảng đất trống trước cửa tiệm, người khác đang làm ăn, bản thân lại không tới ăn cơm, đâu thể chiếm một bàn ảnh hưởng việc kinh doanh của người ta được.

Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương tiêu sái ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lập tức có chút áy náy:

- Vậy em ngồi trước ở đây chút đi, đợi lát nữa chị qua ngồi với em.

Tần Dương khoát tay:

- Mặc kệ em đi, chị bận việc của chị trước, em chờ đói thêm chút nữa, đến khi ăn cơm tối mới ăn nhiều hơn được.

Tiết Uyển Đồng bị chọc cười trước lời nói của Tần Dương, bật cười thành tiếng, giống như tiên hoa đua nở, khiến những thực khách xung quanh lập tức đều chiếu thẳng tầm mắt nhìn.

Lúc này Tiết Uyển Đồng không khoác chiếc áo ngoài xinh đẹp, trang phục cũng không tính là xinh đẹp hợp mốt, chỉ mặc quần jean đơn giản, trên người mặc một chiếc áo phông nữ, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, nhưng dáng vẻ xinh đẹp của cô cũng không giảm đi chỉ vì vậy, dù rằng cô còn đang đeo một cái tạp dề, nhưng nhìn qua trông vẫn giống như một đầu bếp nữ đang cười xinh đẹp.

- Vậy được, em ngồi một lát trước đi, đợi lát nữa ít người rồi chị sẽ uống chút cùng em.

- Được!

Tần Dương đáp ứng, tiện tay lấy điện thoại di động ra giết thời gian, Tiết Uyển Đồng lại tiếp tục công việc của nhân viên phục vụ.

- Khai giảng rồi nhỉ, có tụ hội không?

Tần Dương vừa mở điện thoại ra liền nhận được một tin nhắn Văn Vũ Nghiên gửi tới.

- Không, tôi đang ở ngoài làm mấy chuyện.

Văn Vũ Nghiên thật ra nói không sai, chiếu theo lẽ thường hôm nay các bạn học báo danh học kỳ mới, xa cách nhau một tháng mới gặp lại, mọi người nhất định sẽ muốn tụ họp.

- Gần đây bận lắm sao?

Tần Dương:

- Không tính là bận, nhưng phải chuẩn bị xuất ngoại một chuyến, chắc phải chậm trễ một khoảng thời gian.

Văn Vũ Nghiên:

- Xuất ngoại? Đi chơi?

Tần Dương:

- Không, giúp một người bạn làm chút chuyện.

Văn Vũ Nghiên:

- Công ty Tập Đoàn của anh chuẩn bị bao giờ bắt đầu vậy?

Tần Dương:

- Trong khoảng thời gian này đi, đợi dì tôi và người của họ tới rồi hẵng bắt đầu, sao, đã suy nghĩ xong rồi?

Trước khi Tần Dương nói chuyện với Văn Vũ Nghiên đã từng nửa đùa nửa thật mời Văn Vũ Nghiên tới công ty mình, khi ấy Văn Vũ Nghiên nói cần suy nghĩ thêm.

- Vì sao anh lại muốn kéo tôi tới công ty Tập Đoàn của anh, tôi không cảm thấy bản thân có ưu thế hơn so với những người đã có kinh nghiệm quản lý phong phú kia đâu...

Tần Dương:

- Tôi là ông chủ, tôi có quyền định đoạt, tôi tin tưởng năng lực cùng với tiềm lực của cô, tốt xấu cô cũng là thiên tài chỉ số thông minh 139, điều này cũng không phải ai cũng có được đâu.

Văn Vũ Nghiên:

- Cảm ơn sự khích lệ của anh, nhưng chỉ số thông minh và năng lực cũng không thể trực tiếp so ngang bằng nhau được, anh có lẽ không phải có chủ ý gì với tôi đâu nhỉ, cái gì mà gần quan được ban lộc ấy?

Mặt Tần Dương lập tức nhăn nhó, quả nhiên người quen rồi thì nói chuyện cũng trực tiếp như vậy, chẳng cần uyển chuyển hay quanh co gì cả.

Tần Dương:

- Hình như cũng không cần thiết phải làm vậy nha, nếu thật có suy nghĩ đó thì trực tiếp lên là được, cần gì quanh co lòng vòng như vậy?

Văn Vũ Nghiên:

- Hở? Ý anh là anh không hề có ý nghĩ gì với tôi?

Sắc mặt Tần Dương tối sầm, cô nàng này sao bỗng nhiên trở nên hung hãn như vậy rồi?

Tần Dương:

- Sao có thể không nghĩ tới, đây không phải đang chuẩn bị lừa cô tới tay, sau đó có thể giúp tôi quản lý đế quốc buôn bán của tôi, tôi có thể vung tay quá chán, ngây ngất lâng lâng rồi!

Văn Vũ Nghiên:

- Anh giỏi! Ý tưởng thật đẹp!

Tần Dương:

- Đúng thế, vẻ ngoài của tôi xấu, nhưng tôi suy nghĩ đẹp, cho dù là cá muối cũng có thể lợi dụng ánh sáng mặt trời mà lật thân chứ sao.

Văn Vũ Nghiên:

- Còn đế quốc buôn bán, anh rất có lòng tin với chính mình đấy nhỉ, anh biết phải có bao nhiêu lực ảnh hưởng, tài phú lớn bao nhiêu mới được xưng tụng là đế quốc buôn bán không?

Tần Dương:

- Tin tưởng là điều tất nhiên, một trăm tỷ có đủ hay không, không đủ thì một nghìn tỷ, chỉ cần có mục tiêu, tôi tin tưởng cuối cùng sẽ thực hiện được!

Văn Vũ Nghiên:

- Anh quả thật rất có lòng tin với chính mình, nhưng để có thể đạt thành đế quốc buôn bán chỉ dựa vào mấy sản phẩm có hiệu quả thôi thì không đủ, có thể kiếm được trên trăm triệu thôi đã là thành tựu khó đạt được rồi, hơn nữa đây mới chỉ nói là kiếm tiền, mà không phải sức ảnh hưởng, kiếm tiền và lực ảnh hưởng là hai chuyện khác nhau.

Tần Dương mỉm cười, đạo lý này hắn đương nhiên biết, sản phẩm được sản xuất ra dù có chất lượng vượt trội nhưng chung quy vẫn có lượng người tiêu thụ nhất định, vẫn sẽ có giới hạn cao nhất, mà một khi đã đạt tới giới hạn cao nhất sẽ khó mà đột phá được, huống chi loại kinh doanh này nhiều nhất chỉ có thể quy thành loại hình kinh doanh kiếm tiền, nhưng ở những phương diện khác như lực ảnh hưởng xã hội sẽ kém hơn nhiều, cách đế quốc buôn bán mà mọi người thường nói tới quả thật là một khái niệm rất xa.

Tần Dương:

- Cô đã từng chơi game mạng chưa?

Văn Vũ Nghiên:

- Hả?

Tần Dương:

- Kinh doanh một công ty nhỏ trước giờ không phải không có, từ nhỏ đến lớn, từ yếu kém tới lớn mạnh, đây mới là thành tựu đạt được của người biết phấn đấu, nếu chỉ cần kiếm tiền, một người thì có thể dùng được bao nhiêu tiền, như tôi và cô chẳng lẽ cố gắng đơn giản vì kiếm tiền sao, tôi hi vọng công ty Tập Đoàn của tôi cuối cùng sẽ có một ngày thay đổi thế giới này từ một phương diện khác.

Văn Vũ Nghiên:

- Lời của anh rất có lực kích động, nhưng ngẫm lại một lời nói khí thế già đời như vậy lại phát ra từ một thanh niên mới hơn hai mươi còn chưa tốt nghiệp đại học, luôn cảm thấy có chút cảm giác khiến người ta không thoải mái được.

Tần Dương:

- Nói thế nào cũng được, quan trọng là làm như thế nào.

Văn Vũ Nghiên:

- Anh muốn làm như thế nào? Ít nhất thì theo những gì tôi hiểu về những điều anh làm rất dễ trở thành kẻ săn mồi thương trường, nhưng muốn đạt được thành tựu đế quốc buôn bán, muốn thay đổi thế giới thì dường như cũng không có loại khả năng này.

Tần Dương:

- Khoa học kỹ thuật! Chỉ có sự phát triển của khoa học kỹ thuật mới có thể thay đổi thế giới. Sau khi mở công ty Tập Đoàn kiếm tiền, tôi chuẩn bị dùng một phần lớn lợi nhuận trên phương diện nghiên cứu khoa học, dự định một ngày nào đó có thể mang lại chút thay đổi cho thế giới này, ừ, cũng để bản thân có được chút cảm giác về thành tựu khác ngoại trừ kiếm được tiền ra.

Văn Vũ Nghiên trầm mặc, lúc này không có thêm tin nhắn gửi tới nữa.

Tần Dương suy nghĩ một chút, tiếp tục gõ chữ:

- Thành lập công ty Tập Đoàn đương nhiên là vì kiếm tiền, nhưng quan trọng là sau khi kiếm được tiền phải xài tiền như thế nào, nếu chỉ đơn thuần không ngừng tăng số tiền kiếm được lên thì thật nhàm chán, tôi muốn dùng chỗ tiền này làm một số chuyện có ý nghĩa, thí dụ như dùng cho phát triển nghiên cứu khoa học, thí dụ như dùng cho công tác chữa bệnh từ thiện...

Văn Vũ Nghiên:

- Chữa bệnh từ thiện?

Tần Dương:

- Ừ, tôi chuẩn bị thành lập một quỹ chữa bệnh từ thiện, hôm nay tới chính vì để đàm phán chuyện này với người ta.

Văn Vũ Nghiên:

- (icon kinh ngạc) Anh đã bắt tay vào làm rồi sao?

Tần Dương:

- Đúng, chuyện này thật ra năm ngoái đã từng nghĩ tới rồi, chẳng qua khoản tiền liên quan tới vấn đề này dù sao cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa còn cần không ngừng duy trì trong khoảng thời gian dài, cho nên tôi phải đảm bảo bản thân có nguồn thu khả quan, hiện giờ thang Tam Nguyên sắp được tiêu thụ trong cả nước, hạng mục mới của công ty Tập Đoàn cũng sắp được khởi động, phương diện tiền bạc có lẽ không phải vấn đề quá lớn nữa, cho nên chuẩn bị khởi động chuyện này.

Văn Vũ Nghiên:

- Sao lại nghĩ tới làm chữa bệnh từ thiện?

Tần Dương:

- (icon mỉm cười) Thật ra cũng vì gặp được một số sự việc kích thích đi, huống chi cô chẳng lẽ đã quên thật ra tôi là một bác sĩ sao?
Bình Luận (0)
Comment