Chương 814: Phương hướng tương lai
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Dù sao công ty của anh hiện giờ còn chưa bắt đầu hoạt động, vẫn còn thời gian, tôi suy nghĩ thêm một chút đã!
Mặc dù Văn Vũ Nghiên nói vẫn cần suy nghĩ thêm, nhưng Tần Dương có thể cảm giác được lần này cô nói cần suy nghĩ thêm hiển nhiên nghiêm túc hơn vài phần so với lần đầu tiên.
Nếu lần trước Văn Vũ Nghiên nói cần suy nghĩ thêm chỉ là mặt ngoài qua loa, vậy hôm nay Tần Dương cảm nhận được Văn Vũ Nghiên thật sự đã động tâm.
Quả thật giống như lời Tần Dương nói, với năng lực và gia thế của bọn họ, muốn kiếm tiền thật sự rất dễ dàng, bọn họ căn bản cũng không thiếu tiền.
Cha của Văn Vũ Nghiên là Văn Ngạn Hậu có tập đoàn Thiên Bác thực lực hùng hậu, hơn nữa hắn chỉ có một mình Văn Vũ Nghiên là con gái, Tần Dương là truyền nhân Ẩn Môn, không nói tới gây dựng sự nghiệp, chỉ riêng những món đồ cổ văn vật ở phòng tối tầng một trong tông môn kia, tùy tiện cầm mấy món ra bán thì cả đời cũng sẽ đại phú đại quý, không phải lo cơm áo gạo tiền rồi...
Ước nguyện ban đầu khi lập ra công ty của Tần Dương đều là không phải vì lợi nhuận kiếm được bao nhiêu, mà là vì tăng năng lượng của mình, tăng ngôn quyền của mình, mà điều này cũng không mâu thuẫn với những chuyện hắn làm để thay đổi thế giới.
Nếu công ty của hắn có được lực lượng thay đổi thế giới ở một phương diện nào đó, vậy hắn có thể không có ngôn quyền sao?
Tần Dương nhìn khung chat đã ngừng cuộc nói chuyện, trong ánh mắt thể hiện vài phần vui vẻ.
Những lời hắn nói với Văn Vũ Nghiên là thật, cũng chính là những chuyện hắn vẫn muốn làm.
Nếu Văn Vũ Nghiên thật sự chú ý tới lời nói của mình, cuối cùng gia nhập công ty của mình, sau khi Văn Ngạn Hậu biết được tin tức này không biết sẽ có biểu tình gì đây?
Chắc hẳn biểu hiện trên gương mặt nhất định sẽ rất đặc sắc.
Tập đoàn Thiên Bác sau này đương nhiên sẽ để lại cho Văn Vũ Nghiên, dù sao thì cô cũng là người thừa kế duy nhất. Nhưng với tính cách của Văn Vũ Nghiên, cô tất không muốn tới làm ở công ty của cha mình, dù sao Văn Vũ Nghiên trẻ trung khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, khống chế công ty căn bản không có vấn đề gì, nhưng cô đến bên công ty của Tần Dương lại không giống như vậy, bởi vì đây là một loại sáng tạo chưa từng có từ trước tới nay.
Cô cũng không thiếu tiền, cô làm như vậy cũng không phải để kiếm tiền, cái cô cần chính là một nơi mà bản thân có thể hoàn toàn bày ra năng lực và còn phải khiến cô thấy hứng thú.
Điểm này Tần Dương có thể cung cấp cho cô.
Tần Dương thu lại suy nghĩ, trong lòng hơi có cảm giác lâng lâng, đợi tới khi mình có tiền hơn một chút có lẽ hẳn nên đầu tư đơn vị nghiên cứu phát triển, chẳng qua nên lựa chọn phương hướng nào đây?
Tuy khoa học kỹ thuật là lực lượng lớn nhất thúc đẩy thế giới tiến bộ và thay đổi, nhưng nếu muốn có thể bước vào bước tiến khoa học kỹ thuật cũng không dễ dàng, trên thế giới này có vô số chuyên gia học giả phấn đấu trên tuyến đầu khoa học kỹ thuật, bản thân nên ra tay thế nào đây?
Tần Dương tiện tay cầm lấy điện thoại.
Lên mạng đọc qua phương hướng nghiên cứu khoa học đang nổi danh nhất, mạnh nhất hiện nay.
Tính toán thời tiết, sức người nâng tạo, giả thiết thành hiện thực, không người điều khiển, phi cơ không người...
Tần Dương trước kia cũng chẳng có hứng thú hiểu những thứ này, xem lướt qua, nhìn thấy có chút thú vị, nhất thời liền đắm chìm, mắt điếc tai ngơ với những tiếng động lớn, tiếng ồn ào xôn xao xung quanh.
Cũng không biết qua bao lâu, một đôi chân thon dài mặc quần jean xuất hiện trước mặt Tần Dương.
- Này, đọc cái gì mà nhập thần như vậy?
Tần Dương định thần lại, thu lại ánh mắt đang nhìn trên điện thoại di động, ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt tò mò của Tiết Uyển Đồng.
- Đang xem một chút phương hướng phát triển khoa học kỹ thuật tương lai, ừ, nhàn rỗi không có chuyện gì giết thời gian...
Tần Dương thuận miệng đáp một câu, ánh mắt đảo qua tiệm, phát hiện thực khách trong quán đã đi bớt nhiều, đã trống ra mấy bàn, không còn đông nữa.
- Coi như hết bận rồi?
Hai má Tiết Uyển Đồng ửng hồng, ngại ngùng nói:
- Đã để em phải chờ lâu rồi, em nhất định đói lắm rồi nhỉ, vào trong ngồi đi, mẹ chị đang nấu cơm cho chúng ta, lập tức có thể ăn rồi...
Tần Dương được Tiết Uyển Đồng nhắc nhở mới thật sự cảm thấy bản thân đã đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, lập tức không khách sáo, cười đứng dậy:
- Được rồi, khi nãy còn không cảm thấy gì, chị mới nói như vậy em đã cảm thấy mình dường như có thể ăn được cả một con trâu đấy.
Tiết Uyển Đồng dẫn Tần Dương vào ngồi một bàn ở bên trong, cười hỏi:
- Rượu trắng hay bia?
Tần Dương cười nói:
- Bia đi, tùy tiện uống chút.
Tiết Uyển Đồng xoay người đi tới bên cạnh linh hoạt kéo một két bia tới, Tần Dương nhìn hành động thuần thục kia của cô không kiềm chế được nói lời hài hước:
- Chị làm phục vụ đã thành quen rồi kìa.
Tiết Uyển Đồng mỉm cười nói:
- Trước kia khi chị còn nhỏ ở trong quán ăn gia đình cũng không ít lần làm nhân viên phục vụ, mãi đến khi học đại học đi làm rồi mới không làm nữa.
Tiết Uyển Đồng lại nhớ tới chỗ cửa sổ mở phòng bếp, bưng ra một đĩa cá khô nướng và trứng muối rang ớt xanh, thêm một đĩa lạc luộc.
- Còn có mực xào gan heo và gà hầm chua ngọt, chúng ta ăn trước.
Tần Dương cười nói:
- Chi bằng đợi dì Lâm một chút?
Tiết Uyển Đồng cầm lấy cốc bia, nhanh nhẹn rót cho Tần Dương một cốc:
- Không cần đợi bà ấy đâu, bây giờ bà ấy còn không có thời gian ăn cơm, chúng ta ăn trước.
Tần Dương thấy Tiết Uyển Đồng vừa nói như vậy, cũng không khách khí nữa, nhận lấy bia cười nói:
- Được, vậy em không khách khí nữa, ngửi mùi thơm này nước miếng của em đều chảy ra hết rồi.
Tiết Uyển Đồng bưng cốc bia lên:
- Tới, uống một chén, đã để em phải chờ lâu rồi.
Hai người cụng một cái, Tần Dương uống một hớp bia, Tiết Uyển Đồng dùng đũa gắp một miếng thịt cá lớn đặt vào trong bát của Tần Dương:
- Nếm thử một chút đi, mẹ của chị làm cá khô nướng mùi vị khá tốt đấy!
Tần Dương cầm đũa lên thưởng thức một chút, thịt cá tươi ngon miệng, vào miệng tươi thơm, hương vị quả nhiên rất tốt.
- Ngon! Trù nghệ này của dì mà chỉ mở quán cơm nhỏ, có chút ủy khuất rồi.
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Mẹ của chị không biết làm mấy món có sức hấp dẫn như trong nhà hàng đâu, cũng chỉ có thể làm quán nhỏ thôi, thích thì ăn nhiều một chút.
Tiết Uyển Đồng trước kia đã sớm không còn coi Tần Dương là học sinh nữa, hiện giờ bản thân đã từ chức, không còn quan hệ thầy trò với Tần Dương nữa, tiếp xúc càng tự nhiên hơn, cũng không cần cố kỵ như trước nữa.
Món mực xào gan heo cùng với gà hầm sốt chua cay đỏ hồng nhanh chóng được bưng lên bàn, khiến người liếc nhìn đã muốn ăn, Tần Dương cũng không khách sáo, đũa gắp không ngừng.
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương ăn như vậy, trên gương mặt không kiềm chế được nhu hòa vài phần.
- Đúng rồi, hôm nay em tới tìm chị có lẽ không phải vì chuyện chị từ chức đâu nhỉ, đến xem cuộc sống của chị trôi qua thế nào sao?
Tần Dương nuốt một miếng thịt gà xuống bụng, giật một tờ giấy ăn lau khóe miệng một chút:
- Chẳng lẽ không được sao, chị cũng là giáo viên của em, quan tâm chị một chút không phải là điều nên làm sao?
Tiết Uyển Đồng trừng trắng mắt nhìn Tần Dương:
- Bớt nói dóc đi! Em chừng nào thì lại thật thà coi chị là giáo viên vậy?
Tần Dương cười ha ha:
- Chị nói vậy là oan uổng em rồi.
Tiết Uyển Đồng cắn răng:
- Nói đi, rốt cuộc tìm chị có chuyện gì?
Tần Dương để đũa xuống, mỉm cười nhìn Tiết Uyển Đồng:
- Em tới đây dĩ nhiên là muốn nhìn xem cuộc sống hiện giờ của chị, đương nhiên em còn muốn hỏi một chút về quyết định tương lai của chị...
Chiếc đũa trong tay Tiết Uyển Đồng nhẹ nhàng chọc cái bát trước mặt, khẽ cười nói:
- Lúc này chị còn chưa có quyết định gì cả, dù sao quán nhỏ này của mẹ chị buôn bán rất tốt, chị ở đây giúp mẹ kinh doanh quán nhỏ này cũng không đói chết được.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đương nhiên không đói chết, chẳng qua chị cam tâm sao?
Trong ánh mắt của Tiết Uyển Đồng có chút bối rối:
- Cái gì mà cam tâm với chả không cam tâm, chị thì có thể làm gì đây? Nhiều nhất là đổi địa điểm làm việc, như vậy có khác gì trước kia đây?
Tần Dương mỉm cười:
- Loài người là sinh vật quần thể, chỉ cần là nơi có người thì sẽ có giang hồ, chị xinh đẹp như vậy, bị người khác chỉ trích cũng là điều bình thường, chẳng qua nếu là quản lý một quỹ chữa bệnh từ thiện, chị cảm thấy có ý nghĩa hay không?