Chương 815: Em là người tốt, cũng là anh hùng
Đôi mắt xinh đẹp của Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên trợn to, sững sờ nhìn chằm chằm Tần Dương.
- Em nói gì?
Tần Dương khẽ cười nói:
- Em chuẩn bị mở quỹ chữa bệnh từ thiện, không phải chị vốn hi vọng có thể làm việc trong ngành từ thiện sao, không phải chị hi vọng có thể trợ giúp cho những bệnh nhân cần được giúp đỡ kia sao? Hiện giờ chị có cơ hội làm chuyện mà bản thân chị muốn làm rồi, chị có nguyện ý đứng ra không?
- Chị nguyện ý!
Tiết Uyển Đồng không hề do dự trả lời, sau khi trả lời dường như mới phát hiện bản thân trả lời quá nhanh, quá gấp gáp, trên gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đã ửng hồng.
- Chị nguyện ý tham gia ngành từ thiện kia, trợ giúp những người cần được giúp đỡ, nhưng chị cũng không hiểu nghề này lắm, em để chị quản lý, chị sợ rằng không thể đảm nhiệm...
Tần Dương cười nói:
- Cái này cũng không phức tạp, quan trọng là thái độ của chị, chỉ cần chị nguyện ý, tất cả những điều đó đều không thành vấn đề, xét cho cùng đây cũng chỉ là tiếp nhận, điều tra tình huống là thật hay không, có phù hợp tiêu chuẩn hay không, nếu phù hợp thì tiến hành cứu trợ theo quá trình, chỉ đơn giản như vậy thôi, chỉ cần đặt ra tiêu chuẩn, tất cả dựa theo tiêu chuẩn mà làm là được, cũng không phức tạp.
- Trước đó em sẽ tiến hành bồi dưỡng huấn luyện cùng với để chị tới quỹ khác thực hành một thời gian, sau đó cũng sẽ tìm một số nhân sĩ chuyên nghiệp trợ giúp chị, em nghĩ những thứ khác không nói tới, chỉ cần chị có đầy đủ nhiệt huyết và ái tâm, tất cả những thứ này đều sẽ không thành vấn đề.
Hai mắt Tiết Uyển Đồng lóe sáng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Em chuẩn bị bỏ bao nhiêu vốn, nhu cầu tiền cho quỹ từ thiện cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa còn là một quá trình bỏ vốn lâu dài, lại không có bất cứ hồi báo lại nào, thậm chí có thể nói quỹ từ thiện kia là một cái động không đáy, vẫn luôn phải bổ sung đầy...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Những điều này em đương nhiên biết, trước tiên em sẽ bỏ vốn một trăm ngàn, sau đó em sẽ chiếu theo tỷ lệ nhất định của giá tiêu thụ của thang Tam Nguyên không ngừng rót vốn vào, ngoài ra em còn chuẩn bị tìm Lý Tư Kỳ làm người phát ngôn cho quỹ chữa bệnh từ thiện này của chúng ta, mở rộng tầm ảnh hưởng, đón nhận xã hội quyên tiền, hơn nữa còn chấp nhận xã hội giám sát, dù sao chỉ lực lượng cá nhân thì hơi nhỏ, lực lượng quần thể mới là khổng lồ, tin tưởng người có tâm trên thế giới này cũng không chỉ có hai người chúng ta.
Tiết Uyển Đồng cau mày nói:
- Đón nhận xã hội quyên tiền, điều này sợ rằng tương đối rắc rối, hơn nữa quỹ càng lớn càng dễ xảy ra vấn đề, dù sao quỹ quá lớn sẽ có rất nhiều chuyện chưa hẳn đã có thể khống chế...
Tần Dương suy nghĩ một chút:
- Chị nói cũng có lý, vậy tạm thời trước không nhận xã hội quyên tiền, thời gian đầu làm việc tạo ra thành tích đã, sau này xem tình hình rồi bàn sau, quỹ tình nguyện ít một chút, em càng hi vọng tất cả trợ giúp đều đến đúng chỗ, chứ không phải kêu khẩu hiệu lớn rồi, khi chính thức lại không giúp được mấy người.
Tiết Uyển Đồng gật đầu:
- Phải, chị cũng có ý này, huống chi công ty của em hiện giờ dù sao cũng vừa khởi động, nếu số vốn bỏ ra quá lớn sẽ tạo thành áp lực lớn cho công ty của em, đâu thể chỉ vì mở từ thiện làm chuyện tốt, kết quả lại kéo sụp công ty của em được.
Tần Dương cười nói:
- Vậy ngược lại không được, trong lòng em biết rõ, hơn nữa em lập ra công ty cũng không phải vì kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng chị nói vậy cũng có lý, làm từ thiện là một kế hoạch lâu dài, chúng ta phải làm từ từ, đi từng bước một mới an tâm... Thế nào, nguyện ý tới giúp em không, hay là nói giúp đỡ những bệnh nhân cần được giúp đỡ kia?
Tiết Uyển Đồng gật đầu:
- Chị đương nhiên nguyện ý, chị chỉ lo lắng năng lực bản thân không đủ, làm không tốt.
Tần Dương lắc đầu:
- Điều này không phải sợ, dù làm không tốt, chúng ta rút ra bài học, lần sau làm tốt hơn là được.
Tiết Uyển Đồng quyết định:
- Được, chị thử xem sao!
Tần Dương cười giơ cốc lên:
- Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!
Tiết Uyển Đồng giơ cốc cụng một cái với Tần Dương:
- Chị chính là một người giúp em tiêu tiền chứ không thể kiếm tiền đâu, sau này khi nào giơ tay đòi tiền em nhiều hơn thì hi vọng đến lúc đó em sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Tần Dương mỉm cười:
- Chị yên tâm, em tin tưởng tốc độ kiếm tiền của em nhất định sẽ không thấp hơn tốc độ tiêu tiền của chị đâu.
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Điểm này thì chị tin tưởng em, em không phải người bình thường, đúng rồi, nếu là quỹ chữa bệnh từ thiện, vậy em chuẩn bị sắp xếp phạm vi trợ giúp thế nào?
Hiển nhiên Tần Dương đã sớm nghĩ tới vấn đề này, mặc dù định nghĩa là quỹ chữa bệnh từ thiện, nhưng cũng không thể bao gồm tất cả các chứng bệnh, như vậy dù cho Tần Dương táng gia bại sản chỉ sợ cũng không được.
- Bước đầu em định đặt mục tiêu cứu trợ là trẻ nhỏ từ không đến mười sáu tuổi, dù sao trẻ nhỏ cũng là tương lai của tổ quốc, bảo đảm trả tiền chữa trị cho những đứa trẻ nghèo khó có quyền sinh tồn khi bị đau ốm, thương tổn ngoài ý muốn, ảnh hưởng bởi tai nạn... Phạm vi cụ thể và chi tiết quy tắc cần người chuyên nghiệp hơn đến lập ra mới được, về phần đối tượng tạm thời trước nhắm tới bản địa Trung Hải, đợi sau này quy mô quỹ phát triển lớn rồi, có đủ tiền thì sẽ mở rộng ra cả nước.
Hai mắt Tiết Uyển Đồng lóe sáng nhìn Tần Dương:
- Nếu có đứa nhỏ ốm đau quấn thân, dựa vào trình độ y học hiện đại không cách nào cứu chữa, nhưng em lại có cách cứu chữa, em sẽ ra tay chứ?
Tần Dương cười cười nói:
- Có thể, chỉ cần em có thời gian, mọi người sắp xếp là được, em có thể giúp nhất định sẽ giúp, mặc dù em không phải một bác sĩ chuyên chức, nhưng em chung quy vẫn là một bác sĩ, đâu thể thấy chết mà không cứu được.
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn sự khâm phục và vui vẻ:
- Tần Dương, em là một người tốt, cũng là một anh hùng!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đây là đang phát cho em thẻ người tốt sao?
Tiết Uyển Đồng nhoẻn miệng cười nói:
- Đúng vậy, thẻ người tốt này không phải thẻ người tốt kia, kẻ có tiền rất nhiều, nhưng cũng không phải ai cũng có thể có cách nghĩ hồi báo xã hội như em, em còn trẻ mà đã có được suy nghĩ như vậy, hơn nữa còn thực hiện được, em thực sự có một linh hồn cao thượng...
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Thẻ người tốt thì em không cần, chi bằng chị cho em nhiều bữa ăn ngon chút, có lẽ em sẽ cảm thấy được lợi ích càng thực tế hơn, cũng có động lực làm nên chuyện hơn!
Tiết Uyển Đồng không do dự chút nào trả lời:
- Được thôi, chừng nào em muốn ăn, khi đó chị làm cho em ăn, chỉ cần em không chê khó ăn là được!
Tần Dương cười hắc hắc:
- Trù nghệ của chị em cũng không phải chưa từng thấy qua, loại tay nghề này ăn cả đời cũng sẽ không ngán nha.
Gương mặt Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên ửng hồng, ánh mắt nhìn Tần Dương thêm mấy phần xấu hổ, cô khẽ cắn môi, buông thõng ánh mắt.
Tần Dương nhìn phản ứng của Tiết Uyển Đồng, ban đầu còn có hai phần kỳ quái, nhưng ngẫm nghĩ lại lời mình vừa nói, bỗng nhiên định thần lại, bản thân mới nói gì ấy nhỉ?
Cả đời?
Ách...
Lời này hình như dễ hiểu lầm lắm nha.
Nhưng bản thân vừa rồi quả thật chỉ thuận miệng nói, chẳng qua chỉ muốn biểu đạt một chút trù nghệ của cô tốt, không có ý gì khác.
Trông vẻ mặt này của cô, có phải cô cho rằng lời mình nói ẩn chứa hàm ý gì đó không?