Chương 831: Phá vỡ cục diện
Trước đó Tần Dương cũng không biết thân phận người truy đuổi rốt cuộc là ai, hiện giờ thấy được thực lực người kia thể hiện ra, hơn nữa những người này cũng không mặc đồng phục cảnh sát, đại khái đã hiểu được chắc hẳn những người này là thế lực nhà Itou hoặc cao thủ Nhị Đao đường.
Đám người Tần Dương ẩn giấu rất tốt, không thể có khả năng bị bại lộ, điều duy nhất có thể chính là bị Kanbara Chizuru bán đứng, mà làm một người tu hành, hắn đương nhiên càng có khuynh hướng mật báo cho Nhị Đao đường hơn, điều này cũng là nguyên do vì sao trong đám người đuổi bắt xuất hiện cao thủ Đại Thành.
Người đàn ông trung niên ném gạch như đạn pháo tới hướng sau lưng Tần Dương, Tần Dương lập tức nghiêng người, nửa viên gạch kia lập tức bay qua dán sát thân người Tần Dương, sau đó nặng nề đập lên lan can kim loại trước mặt, phát ra một tiếng vang lớn, lan can bằng kim loại cũng bị đập uốn cong một đoạn, cục gạch kia thì trực tiếp biến thành bột phấn.
Người đàn ông trung niên lại một lần nữa ném gạch, ánh mắt của gã nhìn Lam Linh Vũ đang ôm vali, ngay khi hắn vừa định xuất thủ lại bỗng nhiên nhìn thấy Tần Dương cúi người, giống như nhặt được trên mặt đất một cái gì đó, xoay người đột ngột ném tới hướng cạnh mình.
Khóe miệng người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười lạnh, bọn họ biết được rất rõ ba người Tần Dương thực lực cảnh giới Tiểu Thành, không có ai là cảnh giới Đại Thành cả.
Tiểu Thành cảnh cũng dám ra tay trước mặt Đại Thành cảnh sao?
Thứ gì đó tròn tròn đen sì được ném qua giữa khoảng không hai tòa nhà, khi người đàn ông trung niên chuẩn bị tiện tay đánh nát vật này, thứ kia bỗng nhiên rơi xuống trước mặt hắn, sau đó lăn tới hướng này.
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên để lộ vẻ trào phúng, Tiểu Thành cảnh vẫn chỉ là Tiểu Thành cảnh, ném thứ gì cũng không đập nát được.
Thứ đen sì đó lăn lộn trên mặt đất dưới chân hắn, người trung niên cúi đầu xem xét, lại phát hiện cái thứ đen sì đó đang xì khói ra bên ngoài.
Thần sắc trên gương mặt người đàn ông trung niên cứng ngắc, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.
Lựu đạn!
Cái thứ đen sì lăn tới đây hóa ra chính là lựu đạn.
Thân người người đàn ông trung niên lóe lên chạy nhanh như chớp ra bên ngoài, nhưng Tần Dương đã sớm tính toán được thời gian lựu đạn nổ, sao có thể để hắn né tránh được?
- Đoàng!
Lựu đạn bỗng nhiên nổ tung, vô số mảnh vỡ bạo liệt bay ra khắp nơi, trên người người đàn ông trung niên lập tức đầy máu tươi, cả người cũng bị sóng dao động của vụ nổ đánh bay đi, cả đám người sau lưng hắn đều bị bạo nổ ngã trái ngã phải.
- Đi!
Tần Dương căn bản không quan tâm đám người kia bị thương hay chết như thế nào, dứt khoát quát một tiếng vượt lên đầu chạy tới một hướng khác.
Trong hành lang phía sau lại một lần nữa trào ra một đám người đuổi theo hướng ba người Tần Dương.
- Cẩn thận, đối phương có vũ khí!
- Mau đuổi theo!
- Đừng để bọn họ trốn thoát!
- Lấy hàng nóng, bất kể sống chết!
Một giọng nam hùng hậu vang lên, những người đuổi theo sau đều lấy súng ngắn ra, bóp cò hướng Tần Dương.
Tần Dương lật tay ném ra một trái lựu đạn, nhân lúc lựu đạn còn chưa bạo nổ mà dẫn theo hai cô nhanh chóng chạy trốn.
Vũ khí trong tay Tần Dương cũng không tính là nhiều, lựu đạn tổng cộng chỉ có hai quả, còn có một khẩu súng, mấy băng đạn cùng với một khẩu súng bắn tỉa.
Tần Dương đeo bao ra đằng sau lưng, lấy súng ngắn ra, nhảy lấy đà một bên sân thượng, trực tiếp chui vào trong một lối đi chính giữa khu nhà bên cạnh, sau đó nhìn theo hướng đi chạy như điên ra ngoài, Lam Linh Vũ và Tư Đồ Hương chạy nhanh theo sát sau lưng hắn.
Ba người lao xuống dưới lầu lập tức đã tới được một con phố khác.
Tần Dương đi tới bên đường, dùng cùi chỏ đánh một phát trực tiếp phá vỡ cửa kính vị trí ghế lái của một chiếc xe ô tô, mở cửa xe ngồi xuống. Hai người Lam Linh Vũ và Tư Đồ Hương cũng đuổi theo sát ngồi hàng ghế phía sau xe.
Tần Dương kéo ngăn bản nhựa trước mặt, kéo dây điện phía dưới ra, móng tay cạo một cái liền lộ ra dây đồng bên trong, Tần Dương lập tức đánh lửa chập hai đầu dây điện, sau mấy lần liên tục thì động cơ xe đã được khởi động.
Đúng lúc này, đám người đuổi theo phía sau cũng chạy ra khỏi phòng, Tần Dương nhanh chóng lái xe chạy ra khỏi chỗ đậu xe, lái xe đi về phía trước.
Đám người kia cũng nhìn thấy xe Tần Dương, nhanh chóng đuổi theo.
- Dừng lại!
- Dừng xe!
Tần Dương đương nhiên không phản ứng, một cước đạp chân ga tới cùng, xe ầm ầm xông ra ngoài.
- Gã đang ở đường Wada, trộm một chiếc xe chạy!
- Gã đi về hướng Đông Bắc rồi!
Người phía sau chạy như điên, nhưng vẫn không đuổi kịp chiếc xe, cả đám người bị chiếc xe ném lại ở đằng sau, người dẫn đầu vội vàng báo cáo tình huống lại cho những người khác.
Mấy chiếc xe rất nhanh lao từ sườn mặt con đường ra, sau đó truy đuổi sau xe của Tần Dương, nhưng Tần Dương căn bản không cho bọn họ bất cứ cơ hội truy đuổi cản đường nào, xe chạy điên cuồng như bão táp, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực vắng vẻ, nhanh chóng hướng tới khu vực phồn hoa náo nhiệt.
Một giọt nước chỉ khi giấu trong biển rộng mới không dễ bị phát hiện nhất.
Trong khu vực vắng vẻ, đám người Tần Dương vô cùng chói mắt, nhưng đợi tới khi đến nơi đông nghịt người và xe, trong đêm tối muốn theo dõi bắt một chiếc xe đang trên đường cố gắng nhanh chóng chạy trốn trừ phi phái đi trực thăng theo dõi toàn bộ hành trình đồng thời vòng vây dưới mặt đất, nếu không căn bản không hề có bất cứ khả năng nào!
Tần Dương vừa lái xe, vừa lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại.
- Tôi xảy ra chút chuyện, hiện giờ đang bị người đuổi giết, tôi cần một chỗ ẩn thân.
- Hiện giờ cậu đang ở đâu?
Tần Dương lập tức báo lại vị trí của mình, nhanh chóng nói ra một địa chỉ ở trước mặt.
- Sau khi cậu tới địa chỉ này thì gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón cậu.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, dùng di động tìm kiếm chỉ hướng vị trí, sau đó lái xe xen lẫn trong dòng xe cộ, không vội vã từ từ đi về phía trước.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, Tần Dương đậu xe trong một hẻm nhỏ, sau đó ba người đi bộ hơn hai trăm mét đã tới địa điểm dự định.
Tần Dương bấm gọi số điện thoại khi nãy.
- Tôi đến rồi, anh ở đâu?
- Tôi thấy cậu rồi, các cậu có ba người?
- Đúng!
- Chiếc xe ô tô màu đen dưới tàng cây phía trước bên phải cậu, chú ý đèn flash đôi.
Tần Dương quay đầu nhìn về dưới tàng cây bên phải phía trước mình, một chiếc xe màu đen đèn flash đôi yên tĩnh bỗng nhiên nhấp nháy hai lần, sau đó lại trở về màn đêm u tối.
Tần Dương dẫn hai người tới bên cạnh chiếc xe, trực tiếp kéo cửa ghế phó lái ngồi vào trong, ngồi bên ghế lái là một người đàn ông gương mặt bình thường khoảng hơn ba mươi tuổi.
Sau khi Lam Linh Vũ và Tư Đồ Hương đã an vị ngồi vào trong xe, người đàn ông kia lái xe rời đi, chiếc xe giống như u linh trong đêm tối lặng yên trượt khỏi bóng đêm, sau đó hòa nhập với ánh sáng trên con đường xi măng lớn, rất nhanh gia nhập vào dòng xe cộ đông nghịt.
Tư Đồ Hương ngồi hàng ghế sau, nhìn người đàn ông lái xe trầm mặc, lại quay sang nhìn Tần Dương vẫn lặng im không nói gì, trong ánh mắt có hai phần nghi hoặc.
Người này là ai vậy?
Vì sao Tần Dương chỉ gọi một cuộc điện thoại liền tới đón hắn, chẳng lẽ những trang bị trước đó cũng do người này cung cấp sao?
Nghĩ tới những kinh nghiệm nguy hiểm kia, Tư Đồ Hương không kiềm chế được nhẹ nhàng thở ra một hơi.