Chương 832: Tôi muốn giết hắn
- Các người tạm thời sống ở chỗ này, tôi sẽ liên hệ tốt mọi thứ cho mấy người, sau đó đưa mọi người rời đi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, người đàn ông kia dứt khoát rời đi, từ đầu tới cuối không nói một câu chuyện phiếm nào với Tần Dương, mà Tần Dương dường như cũng vô cùng thích ứng với phương pháp xử lý này, cũng không nói nhiều, cũng không có bất cứ biểu tình bất ngờ nào.
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Tần Dương xoay người khẽ cười nói với hai người Tư Đồ Hương và Lam Linh Vũ: "Được rồi, chúng ta an toàn rồi."
Tư Đồ Hương quan sát xung quanh, nghi ngờ hỏi:
- Người đàn ông đó là bạn của anh ư, nơi này là chỗ nào?
Tần Dương cười nói:
- Ừ, coi như là bạn bè đi, một nơi ở tạm thời, nơi này rất an toàn, không cần lo lắng.
Tư Đồ Hương truy hỏi:
- Anh ta là người Hoa?
Tần Dương gật đầu:
- Đương nhiên, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi còn có bạn bè người Nhật Bản, nguyện ý vì tôi mà chống lại những dụ hoặc khổng lồ kia sao?
Nói tới chuyện này, sắc mặt Tư Đồ Hương đột ngột biến đổi:
- Kanbara Chizuru bán rẻ tôi, tôi phải giết hắn!
Trong mắt Tần Dương xuất hiện mấy phần lạnh lẽo:
- Kanbara Chizuru phải trả giá thật nhiều vì hành động việc làm mà hắn gây ra, mà chuyện phiền phức nhất hiện giờ là hắn đã biết thân phận của tôi, đây mới là điều phiền toái nhất. Thực lực của Nhị Đao đường hùng hậu, nếu đã biết thân phận của chúng ta rồi e rằng chuyện chúng ta rời khỏi Nhật Bản trở lại Trung Hoa, có vẻ sẽ không chấm dứt cho dù chúng ta đã rời đi đâu.
Hiển nhiên Tư Đồ Hương cũng nghĩ tới điều này, vẻ mặt ngập tràn sự tức giận, chẳng qua khi nhìn qua Tần Dương, trong ánh mắt lại hiện lên mấy phần áy náy.
- Thật xin lỗi, vì chuyện của tôi mà đã lôi cả anh xuống nước...
Tần Dương mỉm cười, biểu lộ không sao cả nói:
- Cũng không có gì, dù sao kẻ địch của tôi cũng không ít, nhiều thêm mấy kẻ cũng chỉ như vậy mà thôi, hơn nữa trở lại Trung Quốc rồi, nơi đó cũng không phải địa bàn của bọn họ, bọn họ không phải muốn làm gì là làm được đâu.
Tư Đồ Hương thấy Tần Dương nói thật nhẹ nhàng, nhưng cô biết trên thực tế điều này cũng không phải dễ chịu.
Lúc trước sư phụ Lục Thiên Sinh của cô không muốn ra tay báo thù giúp cô, cũng không phải Lục Thiên Sinh không phải đối thủ của Itou Koshiro, mà vì sau lưng Itou Koshiro có Nhị Đao đường, hắn không muốn dính phải rắc rối, hiện giờ rắc rối này lại dính trên người Tần Dương...
Tần Dương thấy sắc mặt Tư Đồ Hương ngưng trọng, khẽ cười an ủi:
- Đừng kéo dài mặt nữa, gương mặt xinh đẹp biết bao, biểu lộ như khóc tang thì không còn đẹp nữa, chủ nhân của cô hiện giờ chọc phải rắc rối vì cô rồi, cô phải vui vẻ xinh đẹp một chút, để tâm trạng của tôi cũng vui vẻ hơn một chút chứ.
Tư Đồ Hương tức giận trừng Tần Dương:
- Đến lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng nói giỡn sao?
Tần Dương nhún nhún vai:
- Sự việc cũng không thay đổi vì tâm tình của chúng ta tốt hay xấu, đã như vậy rồi thì sao không lạc quan vui vẻ lên chút chứ? Hơn nữa tôi thật sự không cảm thấy chuyện này lớn bao nhiêu, trước kia tôi bị người ta treo thưởng, nhiều sát thủ muốn giết tôi như vậy, tôi cũng sống không vui vẻ gì, chẳng phải cũng trôi qua rồi sao?
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, sắp xếp một chút rồi ngủ đi, hai người ngủ trong buồng, tôi ngủ ngoài sô pha, có chuyện gì ngày mai lại nghĩ tiếp.
Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương bỗng nhiên tươi cười, sau đó thoải mái tiêu sái đi vào toilet, trên gương mặt cô liền lộ vẻ ngạc nhiên.
Thần kinh người đàn ông này thật sự thô to như vậy sao?
Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, còn chọc tới một đại phiền toái, vậy mà hắn lại giống như không có gì xảy ra, còn bảo đi ngủ, dáng vẻ như không hề sốt ruột, cũng không sợ hãi sao?
Thêm nữa, vì sao Tần Dương có thể lấy được nhiều vũ khí như vậy, hơn nữa sử dụng những thứ vũ khí này thuần thục tới mức không thể thuần thục hơn nữa, việc này cũng không phải một người tu hành bình thường có thể làm được.
Súng bắn tỉa nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng khi thực sự bắn tỉa thì không hề đơn giản chút nào, khoảng cách thay đổi, tốc độ gió quấy nhiễu... Một người thường cầm súng bắn tỉa có thể chuẩn xác bắn trúng mục tiêu trong vòng bán kính ba trăm mét, việc này cũng không hề đơn giản.
Còn có lựu đạn kia, khi Tần Dương ném lựu đạn rõ ràng đã có lúc ngừng lại, sau đó mới ném lựu đạn ra, quả lựu đạn ia vừa lăn tới chỗ dưới chân cao thủ nhóm người đuổi giết lập tức nổ, không sớm một giây nào, cũng không chậm một giây nào, không phải người rất quen thuộc sử dụng lựu đạn sao có thể tính toán được chuẩn xác như vậy?
Tần Dương rốt cuộc còn có sự thật gì không để người khác biết được đây?
- Mẹ kiếp! Kanbara Chizuru, mày thằng khốn nạn này, vì sao không nói rõ bọn chúng có súng, có lựu đạn? Mày biết không, tao phái Chiba đi đuổi bắt bọn chúng bị nổ thiếu chút nữa thì chết, cho dù chữa tốt căn bản cũng thành phế nhân, ông ta chính là một cao thủ Đại Thành, mày hại chúng tao tổn thất một cao thủ Đại Thành đấy!
Trong một căn nhà rộng rãi, Kanbara Chizuru cũng kính đứng trong phòng, bị mắng xối xả nhưng cũng không dám trả treo lại một câu nào, chỉ biết gục đầu xuống.
- Vâng, thưa ngài Ryusen, là lỗi của tôi! Chỉ vì bọn họ có lòng đề phòng tôi, bọn họ chỉ coi tôi như chân chạy vặt, cũng không tiết lộ bất cứ tin tức hành động nào với tôi, cũng không tiết lộ cho tôi rằng bọn họ có loại vũ khí nào, nếu như tôi biết thì tôi nhất định sẽ báo lại chi tiết cho ngài Ryusen biết!
Người ngồi khoanh chân ngay bên trên chính là Đường chủ Nhị Đao đường - Ryusen Taichi. Ryusen Taichi năm nay sáu mươi tuổi, gương mặt chữ quốc, hai mắt giống như kền kền, ánh mắt nhìn chằm chằm Kanbara Chizuru giống như kền kền nhìn thấy xác chết vậy.
- Bọn chúng không phải vẫn luôn ở địa điểm mày sắp xếp sao, vì sao khi người của bọn tao tới, bọn chúng lại vội vàng rời đi, khiến bọn tao chậm một bước vây bắt người, chẳng lẽ là mày để lộ bí mật cho bọn chúng?
Vẻ mặt Kanbara Chizuru đau khổ nói:
- Ngài Ryusen, nếu tôi đã lựa chọn đầu nhập cho bên ngài thì sao còn để lộ bí mật được, tôi ước gì có thể bắt được ba người bọn họ, sau đó tôi mới trừng phạt người đàn bà kia...
- Hừ!
Ryusen Taichi lạnh lùng nói:
- Chớ quên, cô ta là chủ nhân, mày là người hầu.
Kanbara Chizuru mở miệng muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Hắn nghe rõ ý tứ những lời này của Ryusen Taichi, cho dù Tư Đồ Hương làm như vậy thật sự xem như phản bội quan hệ chủ tớ này thì cô cũng không sai, bởi vì cô là chủ nhân, Kanbara Chizuru mày chẳng qua chỉ là một người hầu mà thôi.
Ryusen Taichi thấy Kanbara Chizuru không nói gì thêm nữa, hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ thản nhiên nói:
- Bất kể chúng mày trước kia có quan hệ gì, nếu mày đã tới tìm tao cung cấp tin tức hữu dụng thực sự, vậy tao sẽ thực hiện được hứa hẹn trước kia với mày, từ giờ trở đi mày chính là đệ tử Nhị Đao đường, tao sẽ sắp xếp cho mày một thầy dạy tu hành.
Trên gương mặt của Kanbara Chizuru lộ ra thần sắc mừng rỡ, vội vàng hạ thấp người:
- Vâng, cảm ơn ngài Ryusen!
Ryusen Taichi khoát tay nói:
- Mày đi xuống đi!
Kanbara Chizuru do dự một chút rồi hỏi:
- Ngài Ryusen, ba người kia còn chưa bắt được, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào đây?
Ryusen Taichi hừ lạnh nói:
- Dùng một câu nói của Trung Hoa chính là chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu, nếu đã biết thân phận của bọn chúng rồi, vậy chuyện này đương nhiên còn chưa tính là xong đâu...