Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 851 - Chương 862: Cuộc Chiến Sinh Tử?

Chương 862: Cuộc chiến sinh tử?
 

- Liễu Phú Ngữ, đang ở phòng 402 khách sạn lớn Ngân Sa, phòng đơn...

Tần Dương nhìn tin tức, hơi híp hai mắt lại.

Xem ra bản thân nên tới bái phỏng đối phương một chút rồi.

Tần Dương cẩn thận xem xét tin tức về Liễu Phú Ngữ một lần, phát hiện Liễu Phú Ngữ một mình tới Trung Hải, điểm này có thể nhìn ra được từ lịch bay cùng với nơi nghỉ trọ của cô ta.

Lá gan cũng quá lớn rồi đi.

Chẳng lẽ cô ta không biết sư phụ, thậm chí cả sư công cũng đều đang ở Trung Hải sao?

Một mình tới Trung Hải?

Khiêu khích?

Như vậy chẳng phải tự tìm phải tự tìm phiền toái cho mình sao?

Tần Dương quyết định dò xét thật kỹ.

Tần Dương ban ngày an tâm nghỉ ngơi, sau đó khi trời chạng vạng lái xe ra khỏi cửa, đi tới khách sạn lớn Ngân Sa.

Tần Dương đi tới đại sảnh, tùy tiện tìm một lý do, xác nhận Liễu Phú Ngữ quả thật đang ở trong phòng 402 khách sạn Ngân Sa, hơn nữa khi vào ở cũng chỉ có một mình cô ta, không có người đồng hành nào khác.

Tần Dương ngồi ở đại sảnh, bắt chéo hai chân, nhàn nhã gọi điện thoại nói tình huống cho Mạc Vũ biết.

- Đợi ta, ta lập tức tới ngay!

Mạc Vũ không nói hai lời, dứt khoát đáp lời.

Tần Dương ngồi trong đại sảnh nghịch điện thoại, cùng đợi Mạc Vũ, khoảng chừng qua hơn hai mươi phút sau, khi Tần Dương đang nghịch điện thoại thì bỗng nhiên cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên.

Cửa thang máy mở ra, một cô gái cao gầy đi ra, chính là Liễu Phú Ngữ lúc trước tới nhà Tần Dương thăm dò.

Ánh mắt Tần Dương mới nhìn thấy Liễu Phú Ngữ thì cô ta đã cảm nhận được, nhanh chóng quay đầu, khi thấy gương mặt Tần Dương thì cô ta rõ ràng tỏ ra kinh ngạc, sau đó xoay người đi về hướng Tần Dương.

Tần Dương thấy cô ta đã nhận ra mình, cũng không kinh hãi, buông điện thoại trong tay xuống, lẳng lặng nhìn cô ta.

Đây là đại sảnh khách sạn năm sao, nơi đâu cũng là người, góc nào cũng có camera, Tần Dương cũng không lo lắng Liễu Phú Ngữ với thực lực mạnh hơn mình có thể làm ra được điều gì.

Liễu Phú Ngữ đi tới đối diện Tần Dương, hai mắt hơi híp lại, sau đó trực tiếp ngồi xuống đối điện Tần Dương.

- Tần Dương?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Liễu tiểu thư, xin chào.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Cậu biết tôi?

Tần Dương thẳng thắn thành khẩn trả lời:

- Chẳng lẽ Liễu tiểu thư đã quên chúng ta đã từng giao lưu trên thọ yến của Du lão Diệp Tử ở Giang Châu sao, ừ, tôi nói chính là giao lưu ánh mắt...

Dáng vẻ Liễu Phú Ngữ lạnh lùng nói:

- Cậu ở đây là tới tìm tôi sao?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Trước đó không phải cô đã tới tìm tôi sao, tôi rất hiếu kỳ cô tìm tôi làm gì, cho nên tôi tới tìm cô tâm sự.

Sắc mặt của Liễu Phú Ngữ hơi biến đổi:

- Người ta thường nói năng lực của đệ tử Ẩn Môn cực lớn, lời này quả nhiên đúng, cậu biết tôi đi tìm cậu, điều này không kỳ quái, nhưng cậu lại có thể nhanh chóng tìm được tôi ở đâu, hành động của cậu quả nhiên rất nhanh.

Tần Dương cười nói:

- Chứng minh thư đăng ký ở khách sạn, điều này cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ cần tra một chút trong hệ thống là ra, cũng không quá phức tạp.

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Vậy cậu tìm tôi là muốn làm gì đây, hạ uy phong của tôi, nói cho tôi biết cậu rất có năng lực sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không, tôi chỉ muốn thẳng thắn tâm sự với cô mà thôi.

Liễu Phú Ngữ nhíu mày:

- Tâm sự?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng.

Liễu Phú Ngữ nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt lợi hại giống như hai thanh đao, giống như muốn nhìn rõ tất cả suy nghĩ trong lòng Tần Dương lúc này.

Thần sắc Tần Dương vẫn bình tĩnh trước ánh mắt như dao găm của Liễu Phú Ngữ, ánh mắt bình thản nghênh đón ánh mắt của cô ta, dáng vẻ nghiêm túc.

Hai người đối mặt với nhau một hồi, Liễu Phú Ngữ rốt cuộc rũ mắt, lạnh lùng nói với Tần Dương:

- Cậu muốn nói cái gì?

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông tranh đấu, cô có cảm thấy thực sự cần thiết?

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ bỗng nhiên trở nên lạnh hơn vài phần:

- Sao, chẳng lẽ cậu cảm thấy dựa vào vài ba câu nói bâng quơ của cậu đã muốn coi như tất cả sự việc chưa từng xảy ra sao?

Tần Dương thở dài nói:

- Nói thật, tôi thật sự kỳ vọng như vậy, con người tôi vốn đã có nhiều rắc rối, tôi cũng không muốn còn phải chống lại Thủy Nguyệt tông các người, vì tôi cảm thấy không hề có chút ý nghĩa nào, ân oán ba trăm năm trước cũng đã không cách nào nói rõ ai đúng ai sai, cô cảm thấy chúng ta có cần thiết tiếp tục chém giết nữa không?

Liễu Phú Ngữ lạnh lùng khẽ nói:

- Ban đầu là Ẩn Môn các người phụ Tông chủ của chúng tôi, hại tiền bối tông môn chúng tôi tự sát...

Tần Dương cắt ngang lời của Liễu Phú Ngữ:

- Đúng, việc này xác thực là lỗi của tiền bối Ẩn Môn, nhưng ngài ấy rõ ràng chiếm thế thượng phong rất lớn nhưng vẫn nhiều lần bỏ qua cho các người, cuối cùng rơi vào trong tay các người, chính vì hành vi của bản thân mà đã phải trả cái giá rất lớn chính là tính mạng của bản thân, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Liễu Phú Ngữ lạnh lùng nói:

- Ông ta chẳng lẽ không nên trả giá thật lớn vì hành động của bản thân sao?

Tần Dương nhìn gương mặt lạnh lùng của Liễu Phú Ngữ, biểu tình có chút bất lực:

- Chẳng lẽ chết còn chưa phải là một cái giá lớn sao, hoặc lúc trước vị tiền bối Ẩn Môn kia của chúng tôi nên ác độc một chút, giết thẳng một đường, như vậy có lẽ hiện giờ cũng không có nhiều việc vướng thân như vậy...

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Bất kể chuyện gì cũng có nguyên nhân kết quả, nếu không có chuyện lúc trước người Ẩn Môn các người bạc tình bạc nghĩa thì làm gì có những chuyện xảy ra về sau?

Tần Dương lắc đầu:

- Thôi, chuyện cũ trước kia có nói lại cũng không rõ ràng, tôi chỉ muốn hỏi cô, trước đó cô tới tìm tôi là vì chuyện gì?"

Liễu Phú Ngữ trầm giọng nói:

- Cậu là truyền nhân đời này của Ẩn Môn, tôi cũng là người thừa kế Chưởng môn đời sau của Thủy Nguyệt tông, tôi muốn khiêu chiến với cậu!"

Trên gương mặt Tần Dương biểu hiện biểu tình quả nhiên là thế:

- Cô? Khiêu chiến tôi?

Liễu Phú Ngữ gật đầu nói:

- Đúng, khiêu chiến cậu, cuộc chiến sinh tử!

Cuộc chiến sinh tử?

Tần Dương sửng sốt một chút, trên gương mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Fuck, có cần chơi lớn như vậy không?

Vừa mới bắt đầu đã là chiến sinh tử rồi?

Tại sao lại cùng một đức hạnh với Tư Đồ Hương trước kia vậy?

Tần Dương cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nhận sự khiêu khích kia.

Tần Dương chăm chú nhìn hỏi:

- Liễu tiểu thư, cô hiện giờ bao nhiêu tuổi, thực lực gì?

Liễu Phú Ngữ trầm mặt trả lời:

- Hai mươi bảy tuổi, thực lực không thể trả lời.

Tần Dương thở dài nói:

- Cô không thể trả lời, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tôi vừa tròn hai mươi mốt tuổi, thực lực là trong khiếu huyệt mười tám, cô hai mươi bảy tuổi, thực lực hẳn là cảnh giới Đại Thành giai Thiên Nhân, thực lực khoảng hai mươi lăm đến hai mươi sáu khiếu huyệt, thực lực như vậy cô tìm một thằng nhóc kém cô sáu tuổi, thực lực mới ở khiếu huyệt mười tám cảnh giới Tiểu Thành đòi chiến sinh tử, cô cảm thấy như vậy thích hợp?

Sắc mặt Liễu Phú Ngữ hơi thay đổi, có vài phần quẫn bách.

Đúng vậy, ân oán là ân oán, nhưng đạo lý là đạo lý, hai việc này hoàn toàn khác nhau.

Với thực lực của Liễu Phú Ngữ tìm Tần Dương chiến sinh tử, điều này nói rõ chính là ức hiếp Tần Dương, căn bản là lấy lớn hiếp nhỏ, không thể nghi ngờ...

Tần Dương thành thật đề nghị:

- Sư công, sư phụ của tôi đều đang ở Trung Hải, nếu Thủy Nguyệt tông các người thật sự có ý kiến thì chi bằng phái hai người đến đấu với sư công và sư phụ của tôi đi, tôi nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt...
Bình Luận (0)
Comment