Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 852 - Chương 863: Thuyết Phục

Chương 863: Thuyết phục
 

Liễu Phú Ngữ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Dương, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ.

Tam Nhãn Thần Quân Miêu Kiếm Cung, Y Vũ Song Tuyệt Mạc Vũ.

Hai người kia trong giới tu hành đều có địa vị đặc biệt, đồng thuật của Miêu Kiếm Cung, y thuật của Mạc Vũ có thể nói đã đạt tới mức độ độc nhất vô nhị, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng vô cùng cường đại.

Thủy Nguyệt tông đương nhiên có cường giả, nhưng muốn nói đối chiến với Miêu Kiếm Cung hay Mạc Vũ, chỉ sợ sẽ là đại chiến thương tổn gân cốt, hơn nữa tỷ lệ thắng cũng không cao.

Lời này của Tần Dương thật sự có chút mất mặt, nhưng Liễu Phú Ngữ hiện giờ cũng không có lời nào để nói.

Hồng nhặt quả mềm, điều này không có vấn đề gì, nhưng bị người ta chỉ ra ngay trước mặt, điều này có chút lúng túng.

Tần Dương nhìn gương mặt có mấy phần ngượng ngùng của Liễu Phú Ngữ, không kiềm chế được cười thầm trong lòng, người phụ nữ này nói chuyện dứt khoát ngay thẳng, bản thân âm thầm oán hận cô ta, cô ta vẫn ngượng ngùng, người phụ nữ này dường như cũng không có quá nhiều kinh nghiệm xã hội đây mà.

Tần Dương tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ngày thường sư công của tôi đều chu du thiên hạ, muốn tìm được ông ấy quả thật không dễ dàng, hiện giờ sư công của tôi đang ở ngay Trung Hải, nếu Thủy Nguyệt tông các người thật sự có ý kiến, tôi có thể giúp các người liên lạc, nếu có thể thông qua một cuộc đấu hoàn toàn chấm dứt ân oán của hai phái chúng ta, tôi nghĩ đây là một sự giải thoát cho tất cả mọi người, dù sao điều này nói cho cùng cũng là ân oán của người trước, bản thân chúng ta cũng không có ân oán gì, chúng ta là người vô tội, cô nói xem đúng không?

Tần Dương tỏ vẻ chân tình, vẻ mặt này trong mắt Liễu Phú Ngữ bỗng cảm thấy thật đáng ghét, vô cùng đáng giận.

Mặc dù Liễu Phú Ngữ tin tưởng lời Tần Dương nói là thật tâm, dù sao hắn nói cũng có lý, ân oán đều là vấn đề tông môn lưu lại, nhưng thấy bộ dạng nghiêm trang này của Tần Dương, Liễu Phú Ngữ liền muốn hung hăng nện một đấm lên mặt hắn.

Tần Dương nhìn bộ dạng tức giận của Liễu Phú Ngữ, cười nói:

- Xem ra Thủy Nguyệt tông các người dường như không quyết định như vậy, vậy cô tới tìm tôi là chủ ý của ai đây? Nói ra chúng ta vốn cũng không quen biết, vừa tới đã muốn đánh sống đánh chết, cô cảm thấy thích hợp sao?

Liễu Phú Ngữ im lặng không nói, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần cố chấp không thể bị ảnh hưởng.

Tần Dương nhìn biểu tình của Liễu Phú Ngữ, lập tức cảm thấy đau đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ở xa tới là khách, tốt xấu gì tôi cũng xem như chủ nhà, cô đang ra ngoài hẳn muốn đi ăn cơm nhỉ, chi bằng tôi mời cô ăn cơm tối, chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, thương lượng một chút?

Vẻ mặt Liễu Phú Ngữ cứng đờ, mời mình ăn cơm?

Tôi tới tìm cậu chiến sinh tử, cậu mời tôi ăn cơm?

- Cậu tìm tôi chẳng lẽ chỉ vì mời tôi ăn cơm sao?

Trên gương mặt Tần Dương hiện lên ý cười:

- Đúng vậy, đây không phải tập tục của người Hoa sao, vừa ăn vừa trò chuyện, có chuyện gì là không làm được đây, sự việc phải làm, cơm vẫn phải ăn mà.

Liễu Phú Ngữ cắn răng, lạnh lùng liếc nhìn Tần Dương, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

- Haiz, chớ vội đi mà!

Tần Dương đứng dậy, ngăn cản Liễu Phú Ngữ:

- Nếu cô đã đến Trung Hải rồi, chung quy là mang theo nhiệm vụ sư môn bên người, cô không có lựa chọn trực tiếp hai âm thầm ra tay đối phó với tôi, điều này nói rõ các người quang minh chính đại giải quyết chuyện này, đã như vậy thì vì sao không thể ngồi xuống nói chuyện ổn thỏa một chút.

Bước chân của Liễu Phú Ngữ ngừng lại, lông mày hơi nhíu lại một chút.

- Cuộc chiến sinh tử, cậu không đáp ứng, vậy thì còn cái gì để bàn?

Tần Dương cười nói:

- Cô là cảnh giới Đại Thành, tôi có thể đáp ứng được sao, đây không phải rõ ràng là khi dễ người à, hay cô đợi tôi mấy năm, đợi tôi tiến vào cảnh giới Đại Thành rồi nói tiếp, bằng không trước không nói tới tôi sẽ không đồng ý, dù tôi có đáp ứng, cô thắng người khác cũng sẽ cảm thấy chiến thắng của cô không vũ dũng.

Tần Dương phân tích một chút:

- Chiến sinh tử là điều không thể nào, trong một khoảng thời gian dài tôi khó có thể đáp ứng chiến sinh tử với cô, trừ phi tôi đã vào cảnh giới Đại Thành, đã như vậy rồi chúng ta chi bằng ngồi xuống thương lượng một chút, dùng phương pháp tất cả mọi người có thể chấp nhận được giải quyết việc này, cô xem thế nào?

Trên gương mặt Liễu Phú Ngữ hiện lên dáng vẻ chần chờ, đúng vậy, ân oán giữa Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông đã diễn ra ba trăm năm, nhưng phương thức cuối cùng giải quyết ân oán vẫn phải quang minh chính đại, đôi bên cũng vẫn tuân thủ theo một quy tắc, ám sát gì đó không có một ai sử dụng, nếu không đã sớm loạn rồi.

Trong Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn đều có cao thủ siêu cấp, nếu quả thật ám sát lẫn nhau sợ rằng không ai có thể chống đỡ được, dù sao chỉ có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp, người như Miêu Kiếm Cung, Mạc Vũ nếu thật sự muốn âm thầm giết người, như vậy chẳng phải quá dễ dàng sao...

Tần Dương thấy được thần sắc do dự trên gương mặt Liễu Phú Ngữ, cười tiếp tục thuyết phục:

- Đợi lát nữa sư phụ tôi sẽ tới đây, nếu cô không tin tôi có thể làm chủ, việc này sư phụ tôi làm chủ cũng được rồi chứ.

Liễu Phú Ngữ nhíu mày, đang muốn mở miệng, Tần Dương bỗng chuyển ánh mắt vẫy tay hướng đại sảnh.

Liễu Phú Ngữ quay đầu liền nhìn thấy Mạc Vũ đi từ cửa đại sảnh bước vào, trên gương mặt lập tức thể hiện vẻ khẩn trương.

Tần Dương nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt Liễu Phú Ngữ, mỉm cười trấn an nói:

- Không cần khẩn trương, sư phụ tôi tới đây cũng vì muốn nói chuyện với cô.

Đôi môi xinh đẹp của Liễu Phú Ngữ mím lại, liếc nhìn Tần Dương, không nói chuyện.

Mạc Vũ đã đi tới, ánh mắt đảo qua Tần Dương và Liễu Phú Ngữ, mỉm cười nói:

- Xem ra hai người đã tán gẫu được một lúc rồi...

Tần Dương cười nói:

- Đúng, nhưng tạm thời vẫn chưa đạt thành nhận thức chung, con đang chuẩn bị mời Liễu tiểu thư cùng đi ăn tối, nhân tiện nói một chút làm sao xử lý chuyện này, xem có thể hóa giải ân oán giữa hai tông môn chúng ta hay không.

Mạc Vũ biểu lộ có chút bất ngờ, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Liễu Phú Ngữ bên cạnh không nói gì, ánh mắt nhìn Tần Dương lập tức có thêm sự tán thưởng.

- Tần Dương nói không sai, ân oán giữa hai tông môn chúng ta đã quá lâu rồi, lâu tới mức chúng ta cũng phải chiến đấu vì nó, tôi và lệnh sư đã gặp mặt, cũng đã giao thủ, vẫn luôn hi vọng có cơ hội cùng ngồi nói chuyện tử tế, nhưng lệnh sư vẫn không chịu ra mặt, cô đã đến Trung Hải, chắc hẳn cũng mang theo lệnh của lệnh sư, chúng ta chi bằng ngồi xuống nói chuyện.

Mạc Vũ hơi ngừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói:

- Liễu tiểu thư, cô không cần lo lắng gì cả, Ẩn Môn chúng tôi và Thủy Nguyệt tông các người mặc dù vẫn luôn đối địch, vẫn luôn chiến đấu, nhưng chúng ta đều đấu quang minh chính đại, điểm này chắc hẳn cô cũng tán thành, trước khi không khai chiến thì cô là khách của chúng tôi.

Liễu Phú Ngữ nhìn Mạc Vũ phong độ lịch lãm, nghĩ tới lời dặn dò trước khi đi của sư phụ, không hề rối rắm, sảng khoái gật đầu:

- Được!

Tần Dương thấy Liễu Phú Ngữ đáp ứng, trên gương mặt lập tức nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Nếu có thể nghĩ mọi cách hóa giải mối quan hệ với Thủy Nguyệt tông, vậy hắn chắc chắn nguyện ý cố gắng hòa giải, thêm một người bạn dù sao cũng hơn thêm một kẻ địch.

Kẻ địch đã nhiều, có thể bớt đi một người thì nên bớt đi một người...
Bình Luận (0)
Comment