Chương 864: Chỉ có một phương pháp xử lý duy nhất
Khi Liễu Phú Ngữ đi theo Tần Dương vào quán lẩu, hàng lông mày của cô ta hơi nhíu lại một chút.
Tần Dương chú ý tới thái độ của Liễu Phú Ngữ, khóe miệng nhếch nở nụ cười nhạt.
Còn có gì khiến người khác cảm thấy thân thiết và vui vẻ như một nồi lẩu nóng hổi đây?
Mọi người ngồi đối mặt với nhau, hương vị nóng tê cay tươi mới trôi xuống dạ dày, uống bia, còn gì mà không thể trao đổi được đây?
Trước đó khi Tần Dương chưng cầu hỏi Liễu Phú Ngữ bữa tối ăn gì, Liễu Phú Ngữ tỏ vẻ tùy khách tiện chủ, Tần Dương liền chủ động dẫn cô ta tới quán lẩu.
Tần Dương vạch chọn mấy món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Liễu Phú Ngữ:
- Cô xem chọn đồ ăn gì...
Liễu Phú Ngữ không nhận lấy thực đơn, nói:
- Một phần ngó sen là được rồi.
Tần Dương hơi sững sờ, lập tức cười nói:
- Không cần khách khí, một bữa cơm rau dưa mà thôi.
Liễu Phú Ngữ đảo qua thực đơn, bình tĩnh nói:
- Cậu đã chọn không ít món ăn mặn rồi, tôi thích ăn ngó sen.
Tần Dương thấy Liễu Phú Ngữ không nhận lấy thực đơn liền rụt trở về, lại hỏi qua ý kiến của Mạc Vũ, sau đó mới chọn xong món ăn, giao thực đơn cho nhân viên phục vụ.
- Uống chút bia chứ? Hay là đồ có ga? Lẩu cay nóng, cũng nên uống chút gì đó, nếu không yết hầu sẽ không chịu được...
Tần Dương vốn cho là Liễu Phú Ngữ sẽ mở miệng gọi đồ uống, không ngờ cô ta lại bình tĩnh trả lời:
- Đều được.
Đều được?
Tần Dương thấy Liễu Phú Ngữ đã nói như vậy liền quay đầu gọi một két bia.
Liễu Phú Ngữ nhìn Tần Dương gọi bia, không nói chuyện.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Tần Dương nhiệt tình mời Liễu Phú Ngữ ăn cơm, Liễu Phú Ngữ cũng không khách sáo, vừa ăn vừa uống.
- Haiz, Liễu tiểu thư, cô nói chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, Thủy Nguyệt tông các cô chẳng lẽ còn không chịu buông bỏ thù oán này hay sao?
Liễu Phú Ngữ nhíu mày, do dự một chút nói:
- Trước mắt Tông chủ Thủy Nguyệt tông là sư phụ tôi, nhưng người có quyền lên tiếng chân chính lớn nhất vẫn là Ngô Trưởng lão...
Tần Dương nghe vậy có chút mơ hồ:
- Ngô Trưởng lão?
Mạc Vũ hơi nhíu mày nói:
- Cô nói là Ngô Vận Nhã Ngô Trưởng lão?
- Đúng, bà ấy là Thái Thượng Trưởng lão của Thủy Nguyệt tông chúng tôi, có thân phận cao nhất, thực lực mạnh nhất, Tông chủ của chúng tôi cũng phải tôn trọng ý kiến của bà ấy....
Mạc Vũ nghe tới đó, trên gương mặt lập tức nở nụ cười khổ.
Tần Dương nhìn thần sắc biến hóa trên gương mặt Mạc Vũ, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái:
- Sư phụ, hai người đang nói gì vậy, mâu thuẫn của Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông có liên quan gì tới vị Ngô Trưởng lão kia sao?
Mạc Vũ liếc mắt nhìn Liễu Phú Ngữ, sau đó mới khẽ giải thích:
- Ta và sư phụ của Liễu tiểu thư là Hoàng Tông chủ mặc dù cũng đã giao thủ nhiều lần, nhưng vẫn luôn hạ thủ lưu tình với nhau, ra tay đều rất có chừng mực, cũng không sinh ra thù hận gì mới cả, nhưng vị Ngô Trưởng lão này năm đó đánh với sư công của con có phần kịch liệt, thậm chí có một lần sư công của con đã làm Ngô Trưởng lão này bị thương nặng, Ngô Trưởng lão luôn ghi nhớ kỹ chuyện này...
Tần Dương lập tức định thần lại, khó trách khi mình hỏi tới thái độ của Thủy Nguyệt tông, cô ta không hiểu sao lại nhắc tới vị Ngô Trưởng lão này, xem ra Ngô Trưởng lão mới chính là mấu chốt của mâu thuẫn đây.
Lúc trước Ngô Trưởng lão bại trong tay sư công Miêu Kiếm Cung, còn bị Miêu Kiếm Cung đánh bị thương, điều này đã luôn khiến Ngô Trưởng lão nhớ kỹ trong lòng, mà bà ta còn là người có quyền lực thực tế nhất trong Thủy Nguyệt tông, Tông chủ cũng phải nể mặt bà ta, cho nên mối thù hận này đương nhiên vẫn phải tiếp tục đánh.
Tần Dương quay đầu nhìn Liễu Phú Ngữ, khẽ nói:
- Nói cách khác, sư phụ của cô chính là Hoàng Tông chủ bảo cô tới tìm tôi, trên thực tế là ý tứ của Ngô Trưởng lão?
Liễu Phú Ngữ gật đầu:
- Đúng.
Tần Dương suy nghĩ:
- Vậy tức là nếu Ngô Trưởng lão thay đổi thái độ, vậy chúng ta có thể không cần lại đấu nữa hả?
Liễu Phú Ngữ do dự một chút, gật đầu lần nữa:
- Cũng gần như vậy.
Tần Dương quay đầu nhìn Mạc Vũ, lúc này đương nhiên cần Mạc Vũ tỏ thái độ quyết định.
Mạc Vũ quay đầu cười khổ nói với Tần Dương:
- Người khác có lẽ rất dễ thay đổi chủ ý, nhưng vị Ngô Trưởng lão này ấy mà, tính cách... ừ, tương đối cố chấp, sợ rằng sẽ không dễ dàng...
Khi Mạc Vũ đang nói chuyện hơi ngừng lại một chút, ánh mắt liếc qua Liễu Phú Ngữ bên cạnh, cuối cùng dùng từ cố chấp để hình dung.
Tần Dương đương nhiên rất hiểu Mạc Vũ, thấy biểu lộ kia của hắn đã biết rõ tính cách của Ngô Trưởng lão kia sợ rằng không chỉ đơn giản là cố chấp, mà còn thêm lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo mới đủ để hình dung đi.
Tần Dương suy nghĩ rồi hỏi:
- Liễu tiểu thư, chiến sinh tử cô nói trước đó chắc chắn không được, vậy sư phụ của cô trước khi đến chắc hẳn đã dự liệu được loại tình huống này, bà ấy có nói gì không?
Liễu Phú Ngữ liếc nhìn Mạc Vũ, nói:
- Sư phụ nói phải giải quyết mâu thuẫn này, cởi chuông còn cần người liên quan tới chuông, tất phải để Miêu tiền bối đích thân tới Thủy Nguyệt tông gặp mặt Ngô Trưởng lão, có lẽ có thể thương lượng ra một biện pháp giải quyết, nếu không chiến đấu vẫn phải tiếp tục, dù cậu từ chối chiến sinh tử, nhưng vẫn còn rất nhiều biện pháp khác đối phó với cậu, trốn không được, chỉ từ chối cũng không được.
Mạc Vũ nhíu mày:
- Để sư phụ tới Thủy Nguyệt tông?
Liễu Phú Ngữ gật đầu:
- Đây là cách duy nhất, nếu Miêu tiền bối không muốn thử thì tôi đương nhiên chỉ có thể tiếp tục đấu với Tần Dương thôi.
Mạc Vũ ngược lại không cảm thấy Liễu Phú Ngữ nói có gì sai, nhìn sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh của Liễu Phú Ngữ, Mạc Vũ quay đầu nhìn Tần Dương.
- Tần Dương, chi bằng con khuyên nhủ sư công đi xem ông ấy có nguyện ý đi một chuyến này hay không?
Tần Dương quay đầu nhìn Mạc Vũ:
- Sư phụ, lời này không phải là người nên nói sao?
Mạc Vũ lắc đầu nói:
- Mặc dù ông ấy là sư phụ ta, nhưng quan hệ giữa ta và ông vì liên quan tới Lục Phong Niên nên vẫn còn có chút ngăn cách, đây cũng là lý do vì sao ông ấy dạy ta hết bản lĩnh, sau khi ta rời núi thì ông ấy cũng đi chu du, nhưng con không như vậy, hiện giờ trong nội tâm ông ấy đã coi con là truyền nhân kế thừa y bát tuyệt học của ông ấy, ông ấy đương nhiên vô cùng coi trọng con, có lẽ con khuyên bảo có thể có hiệu quả...
Tần Dương sửng sốt một chút, còn có cách nói này sao?
Đây là gì vậy?
Ruột thịt cách đời sao?
Sư phụ đương nhiên sẽ không lừa gạt mình, cho nên Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Được, đợi con gặp được sư công, con sẽ hỏi ông ấy một chút, xem việc này giải quyết như thế nào...
Tần Dương ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Liễu Phú Ngữ nói:
- Liễu tiểu thư, sư công là trưởng bối của tôi, tôi chỉ có thể truyền đạt và khuyên bảo, nếu ông ấy kiên quyết không chịu đi thì tôi cũng không có cách nào cả.
Thần sắc Liễu Phú Ngữ không thay đổi, thản nhiên nói:
- Tôi cũng chỉ truyền lời tới, dù sao tôi nghe sư phụ tôi, bà ấy nói như thế nào thì tôi làm như thế đó.
Tần Dương không nói gì, cô nghe sư phụ của cô, sư phụ của cô lại phải nghe theo Ngô Trưởng lão, Ngô Trưởng lão tức chỉ muốn báo thù, sau đó bảo cô đến gây rắc rối cho tôi, vậy rốt cuộc vẫn không phải là phiền phức của tôi sao?
Mặc dù khi nãy Liễu Phú Ngữ không nói ra rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn khác, nhưng Tần Dương vẫn nhìn ra được thái độ từ trong ánh mắt của cô ta.
Nếu chuyện này thật sự không thể giải quyết, mà sư môn của cô ta lại yêu cầu cô ta hạ độc thủ với mình, như vậy cô ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình...
Thật là rắc rối!