Chương 865: Tuyệt đối không đi!
- Ông chủ, cho thêm một phần ngó sen!
Liễu Phú Ngữ thật sự thích ăn ngó sen, ăn xong một phần lại lấy thêm một phần.
Tần Dương có chút thích thú nhìn Liễu Phú Ngữ, người phụ nữ này biết dù hiện giờ hai bên đang là quan hệ đối địch, nhưng Mạc Vũ làm trưởng bối, đương nhiên không thể ra tay đối phó với một vãn bối như cô ta, mà Tần Dương xem như cùng thế hệ với cô ta, nhưng thực lực lại không bằng, hoàn toàn có thể yên tâm được.
- Tôi cần một khoảng thời gian để liên lạc được với sư công của tôi, cô hẳn không vội gì chứ?
Liễu Phú Ngữ ngẩng đầu lên, giật một tờ giấy, lau mỡ đông nơi khóe miệng, lạnh lùng nói:
- Mười ngày, xin cậu trong mười ngày cho tôi câu trả lời thuyết phục.
Tần Dương bưng cốc bia lên:
- Qua mười ngày thì sao?
Liễu Phú Ngữ lạnh lùng nói:
- Qua mười ngày vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục, vậy tôi xem như Miêu tiền bối cũng không muốn hóa giải thù oán này, tôi sẽ tiếp tục làm việc dựa theo cách thức của tôi.
Tần Dương nhíu mày:
- Phương thức của cô? Ví dụ như?
Liễu Phú Ngữ trả lời:
- Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Tần Dương còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Liễu Phú Ngữ đã không nói chuyện nữa, chỉ tỉ mỉ lau sạch khóe miệng, sau đó đứng dậy báo ra một dãy số điện thoại.
- Tôi ăn xong rồi, đi trước đây, đây là số điện thoại của tôi, có kết quả thì gọi điện thoại cho tôi.
Liễu Phú Ngữ vừa đi vừa nói:
- Mạc tiên sinh, cáo từ... Tần Dương, tôi nợ cậu một bữa cơm, hôm nào tôi mời cậu lại.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Một bữa cơm rau dưa mà thôi, không cần để trong lòng, có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô!
- Được!
Liễu Phú Ngữ đáp gọn gàng dứt khoát, sau đó nhẹ nhàng lướt rời đi.
Tần Dương nhìn Liễu Phú Ngữ bước ra khỏi cửa quán, sau đó quay đầu nhìn sư phụ:
- Sư phụ, xem ra người ta có chuẩn bị mà tới rồi.
Mạc Vũ cười nói:
- Tốt hơn so với những gì ta tưởng tượng, ít nhất còn có đường thương lượng, hơn nữa con còn không nhìn ra sao, mặc dù Liễu Phú Ngữ tới tìm con, thái độ cũng ngập tràn vẻ thù địch, nhưng thật ra thái độ đối phó với con của cô nàng cũng không dứt khoát, hoặc nên nói cô nàng căn bản chưa từng nghĩ tới việc muốn đối phó với con...
- Không muốn đối phó với con?
Tần Dương sửng sốt một chút, theo bản năng cãi lại nói:
- Cô ta đã nhắc tới chiến sinh tử với con rồi, như thế mà còn không gọi là đối phó con sao, nếu không nhờ da mặt con dày, không ngần ngại cự tuyệt thì chỉ sợ con đã thảm rồi.
Mạc Vũ cười ha ha:
- Con nghĩ kỹ lại thái độ trên bàn cơm của cô nàng mà xem, khi con hỏi thái độ của Thủy Nguyệt tông thì cô ta trực tiếp nói ra Ngô Trưởng lão, còn thuận thế nói cho con biết phương pháp xử lý hóa giải ân oán chính là sư công đích thân tới Thủy Nguyệt tông, thương lượng biện pháp giải quyết với Ngô Trưởng lão...
Hai mắt Tần Dương hơi mở to:
- Có dụng ý khác, tâm tư của cô ta căn bản không ở trên người của con, cô ta ngay từ ban đầu đã đặt mục tiêu là thông qua con tìm được sư công rồi!
Mạc Vũ gật đầu:
- Đúng, con là vãn bối, còn chưa từng có quen biết với Thủy Nguyệt tông, đến cả Ngô Trưởng lão ghi hận cũng sẽ không ném lên người một vãn bối như con, cho nên ta nghĩ mục đích cuối cùng của Ngô Trưởng lão này chính là sư công đi, muốn thông qua con bức bách sư công lộ diện trước Thủy Nguyệt tông, chẳng qua đến Thủy Nguyệt tông rồi bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì, có mục đích gì thì ta không đoán được.
Tần Dương cười khổ:
- Loạn nửa ngày, người ta tìm con chẳng qua chỉ vì tìm hiểu nguồn gốc, để con khẩn trương trong thời gian dài như vậy, nói bọn họ muốn tìm sư công, vì sao không trực tiếp tìm đi, quanh co lòng vòng cũng không sợ rắc rối sao?
Mạc Vũ cười phá lên:
- Nếu sư công không nói với con ông ấy đang ở đâu, con có thể tìm được ông ấy sao, ừ, loại trừ việc con dùng một chút phương thức tìm người đặc thù của Long Tổ...
Tần Dương suy nghĩ thấy cũng đúng:
- Thì ra bọn họ không tìm được người mới tìm tới con, muốn lợi dụng thực lực yếu kém của tên vãn bối này ép trưởng bối sư môn ra, đây là gọi là đánh nhỏ, không sợ già không ra...
- Chính là ý này.
Mạc Vũ cười gật đầu nói:
- Trở về con gọi điện thoại nói việc này một chút trước cho sư công đi, thật ra ta cũng không rõ lắm chuyện giữa ông ấy và Ngô Trưởng lão, chẳng qua biết lúc trước bọn họ đã từng đánh với nhau một trận kịch liệt, Ngô Trưởng lão còn bị thương, sau đó vì Ngô Trưởng lão mà ta và Hoàng Tông chủ cũng đã đánh nhau hai lần, cũng may đều lưu thủ với nhau mấy phần.
Tần Dương nhíu mày:
- Nếu sư công không muốn đi, vậy người cảm thấy Liễu Phú Ngữ thật sự sẽ dùng một số thủ đoạn để đối phó với con không?
- Điều này cũng hoàn toàn có thể.
Mạc Vũ thu lại nụ cười trên mặt, khẽ nói:
- Mặc dù cô ta là Đại Thành cảnh, chung quy ra tay với một Tiểu Thành như con có chút khó coi, nhưng dù sao tuổi tác cả hai cũng không kém nhau quá lớn, chỉ cần cô ta tìm một cái cớ hoặc tìm đại lý do nào đó là đã có thể quang minh chính đại ra tay đối phó với con rồi.
Gương mặt Tần Dương lập tức thể hiện vẻ sầu khổ:
- Đây quả thực là tai họa bất ngờ hay là oan bay mấy trăm năm, thật sự khó hiểu mà.
Mạc Vũ nâng cốc bia, nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
- Ai bảo con là Tông chủ đời sau của Ẩn Môn, không tìm con thì tìm ai?
Tần Dương không nói gì, trách mình sao?
- Sư công, tình huống chính là như vậy, người xem con phải làm gì?
Sáng ngày hôm sau, Tần Dương bấm gọi số điện thoại của Miêu Kiếm Cung, kể lại mọi chuyện cần thiết cho hắn nghe, sau đó đợi chờ quyết định của hắn.
- Mấy bà già kia lại muốn làm cái quỷ gì, có còn muốn thể diện nữa không đây?
Giọng nói của Miêu Kiếm Cung có mấy phần thể hiện sự tức giận, hiển nhiên có chút tức giận khi Ngô Trưởng lão sai Liễu Phú Ngữ uy hiếp Tần Dương gián tiếp bức bách bản thân phải xuất hiện.
Tần Dương không đáp lời, yên lặng chờ đợi.
- Không được, mấy bà già kia đa phần đánh không lại ta, nhưng lại là dạng người quỷ kế đa đoan, nếu ta tới Thủy Nguyệt tông, quỷ mới biết có thể đi ra hay không, tuyệt đối không thể đi!
Trong lòng Tần Dương lập tức đập thình thịch, xong đời, sư công không muốn tới Thủy Nguyệt tông, vậy bản thân chẳng phải gặp xui xẻo rồi sao?
- Sư công, nếu không tới Thủy Nguyệt tông, vậy Liễu Phú Ngữ sẽ thật sự ra tay với con, cô ta đã là một Đại Thành cảnh, con không phải đối thủ của cô ta...
Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:
- Không phải chỉ là một Đại Thành thôi sao, có thể dọa được tới mức nào chứ?
Tần Dương cười khổ nói:
- Sư công, con cũng không phải người hành tung ngang dọc được như lão nhân gia người, thần long thấy đầu không thấy đuôi, con còn đang học đại học ở Trung Hải, công ty của con cũng ở đây, con chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu, không thể tránh né được.
Miêu Kiếm Cung trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Thủy Nguyệt tông không thể đi, đó chính là một cái bẫy, đi thì đa phần không chạy thoát, nếu không thể đi vậy con đánh bại nha đầu Liễu Phú Ngữ kia là được chứ sao.
Tần Dương mở to hai mắt:
- Sư công, con hiện giờ mới trong mười tám khiếu huyệt, nhiều nhất gần tới khiếu huyệt thứ mười chín thôi, mà Liễu Phú Ngữ này đã là thực lực Đại Thành hai mươi lăm khiếu huyệt rồi, thể chất khác biệt đấy, con lấy cái gì đánh bại được cô ta đây.
Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:
- Con khiến cô ta không tìm được cơ hội ra tay với con không phải được rồi sao, hơn nữa đúng lúc ta muốn dạy con tu hành đồng thuật, trong trường học cũng không phải nơi tu luyện đồng thuật tốt nhất, không phải còn thời gian mười ngày sao, con dùng khoảng thời gian này sắp xếp tốt chuyện của con, sau đó ta dẫn con đi tới một chỗ.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Nơi nào ạ?
- Nhà tù!