Chương 866: Bị truy đuổi chạy về phía trước
Nhà tù?
Tần Dương nằm trên ghế sô pha, biểu lộ có chút nghi hoặc.
Tần Dương có dò hỏi Miêu Kiếm Cung xem tới nhà tù làm gì, tới nhà tù ở đâu, nhưng Miêu Kiếm Cung không trả lời, chỉ bảo hắn tới lúc đó sẽ biết.
Có lẽ là chuẩn bị dùng những tội phạm trong nhà tù kia làm đối tượng tu hành đồng thuật chăng?
Đồng thuật vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi không chú ý thôi sẽ để lại âm ảnh khó phai mờ được trong lòng người khác, đương nhiên không thể dùng người vô tội để làm đối tượng thí nghiệm, nhưng những phạm nhân kia thì đương nhiên không cần phải cố kỵ.
Đây là suy đoán duy nhất là Tần Dương có thể nghĩ ra được.
Tần Dương vốn chuẩn bị làm trạch nam trong nhà mấy ngày, nhưng nếu đã đáp ứng ước hẹn mười ngày, vì để tránh kế tiếp Liễu Phú Ngữ ra tay với mình, Tần Dương cần chạy trốn trong mười ngày, trước khi chạy trốn hắn cần phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi bấm số gọi cho dì nhỏ La Thi Nhã.
- Dì nhỏ, tối có thì giờ rảnh không, cùng ăn một bữa cơm đi.
- Được thôi, thằng nhóc không có lương tâm cháu, từ tết đến giờ không thấy bóng dáng rồi, lại chạy phóng túng đi đâu hả?
Tần Dương cười ha ha giải thích:
- Phóng túng gì đâu, đi một chuyến tới Giang Châu, chỗ tông môn, sau đó lại tới Nhật Bản một chuyến giúp bạn bè làm ít chuyện, không phải vừa trở về đã gọi điện cho dì rồi sao?
- Thằng nhóc thối này vô sự bất đăng tam bảo điện, hôm nay chủ động hẹn ta nhất định có việc, nói đi, chuyện gì, để ta cũng có chuẩn bị.
Tần Dương bất lực trả lời:
- Con muốn đi cùng sư công ra ngoài tu hành, chắc phải trễ nải một thời gian ngắn, cho nên muốn nhân lúc trước khi đi làm một số chuyện nên làm, chuyện còn lại sợ rằng phải làm phiền dì nhỏ giúp con giám sát rồi.
- Lại muốn chạy ra ngoài?
La Thi Nhã khẽ nói:
- Con giống như động vật bốn chân ấy, con không phải đi học sao, nhưng mà sao mấy ngày nay ta không gặp con ở trường vậy? Đây là chuẩn bị vung tay ném toàn bộ sự vụ cho ta đó hả?
Tần Dương cười hì hì nói:
- Con trước giờ đều đã vung tay rồi còn gì, chi bằng dì nhỏ người làm bà chủ lớn, con chiếm ít cổ phần là được, sau này dù sao có chuyện gì thì dì nhỏ người lại đeo lên con...
- Đừng!
La Thi Nhã không hề do dự lập tức cự tuyệt:
- Thằng nhóc con là một người có dã tâm, ta có thể giúp con, ta cũng muốn xem xem con rốt cuộc có thể tới trình độ nào, đây là công ty của con, nếu là công ty của mình, ta sao phải góp cùng con, một mình duy trì là được không phải sao?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Được, được, được, gặp mặt rồi nói tiếp, à đúng rồi, con dẫn một người đi cùng.
Giọng nói của La Thi Nhã lập tức cao lên mấy lần:
- Mỹ nữ?
Vẻ mặt của Tần Dương có mấy phần bất lực:
- Vâng, đại mỹ nữ, Tiết Uyển Đồng, trước kia từng là giáo viên chủ nhiệm lớp con, hiện giờ đã từ chức, con muốn để cô ấy giúp con chủ trì một quỹ chữa bệnh từ thiện, sau này ngân sách hội do công ty Tập Đoàn chi trả, công ty sẽ sử dụng một phần tiền lời cố định chia cho quỹ vận hành...
La Thi Nhã khen:
- Tiểu Dương Dương con được lắm, dùng phương thức như vậy tán gái, thật có tiến bộ. Tiểu Dương Dương con lợi hại!
Tần Dương bất đắc dĩ phân tích:
- Không có phức tạp như dì nói đâu, cũng vì chị Đồng là người rất có thiện tâm, còn là người con tin được, cộng thêm trước kia vì có phần liên quan tới con, cô ấy đã lựa chọn từ chức rời khỏi trường học, cho nên con mới bảo cô ấy đi làm cái này...
- Vì có liên quan tới con? Thầy trò yêu nhau?
La Thi NHã cười hì hì nói trúng một lời, giọng điệu khoa trương nói:
- Trước kia cô ấy là giáo viên của con nha, đây quả thật là một điểm ảnh hưởng quan trọng cần chú ý, chẳng qua hiện giờ cô ấy đã từ chức, như vậy đã không còn bất cứ vấn đề gì nữa, chúng ta đều là người trưởng thành rồi mà...
Tần Dương giải thích không rõ ràng, dứt khoát không giải thích nữa:
- Haiz, không nói nữa, tối gặp mặt rồi nói tiếp, đúng rồi, trước mặt chị Đồng không nên nói lung tung đấy.
Tần Dương cúp điện thoại, bấm số gọi cho Tiết Uyển Đồng.
- Chị Đồng, tối có thì giờ rảnh không?
- Có, có chuyện gì không?
- Cùng nhau ăn bữa cơm, tôi dẫn chị đi gặp dì nhỏ của tôi, cô ấy là tổng giám đốc sau này của công ty Tập Đoàn, sau này chị và cô ấy cần giao thiệp không ít, làm quen trước một chút.
- Được, gặp mặt ở đâu đây?
- Chị ở tiệm sao, năm giờ chiều tôi tới đón chị.
- Được!
Tần Dương suy nghĩ, bên công xưởng đã toàn quyền giao cho Hàn Chân, hơn nữa còn có Trang Mộng Điệp giúp đỡ trông nom, hẳn sẽ không có vấn đề gì, cũng không cần phải qua đó, từ giờ đến tối còn chút thời gian, bản thân vẫn nên tới trường học xem một chút, kế tiếp còn phải xin nghỉ một thời gian dài không biết hạn bao nhiêu ngày, dù sao cũng phải chào hỏi thầy giáo chủ nhiệm lớp chứ nhỉ.
Tần Dương lái xe tới trường học, sau khi gọi một cuộc điện thoại, Tần Dương đứng ở ven đường cùng đợi đám người Hà Thiên Phong tan học, đồng thời nhàm chán nhìn trận bóng rỗ đang diễn ra trên sân.
Nhìn những sinh viên trẻ tuổi mồ hôi tuôn rơi, trong lòng Tần Dương không hiểu sao dâng trào chút cảm thán.
Trước kia bản thân tới Trung Hải đi học đã từng cho rằng có thể sống cuộc sống mấy năm học đường yên bình, nhưng hiện giờ xem ra đây hoàn toàn là một hi vọng xa vời.
Mặc dù trông có vẻ tất cả đều như gió êm sóng lặng, nhưng luôn có một số đối thủ hoặc kẻ địch trí mạng đang ép Tần Dương không ngừng phải chạy băng băng về phía trước.
Hắn phải chạy trốn, nếu hắn từ bỏ việc chạy trốn, vậy hắn sẽ bị ngươi chà đạp dưới chân, giẫm lên bản mặt của hắn...
Có lẽ từ cái ngày bản thân trở thành truyền nhân của Ẩn Môn, thì có rất nhiều chuyện cũng đã định sẵn rồi.
Lần trước Mạc Vũ nhốt mình đứng trong thùng thuốc tắm khổ tu ba tháng, sau đó thực lực của mình bạo tăng một khoảng lớn, cứng rắn đánh thắng được Tư Đồ Hương vốn có ưu thế tuyệt đối, hiện giờ đối thủ biến thành Liễu Phú Ngữ, à, còn có một Akechi Sohide ở tận Nhật Bản xa xôi, đều không phải hạng dễ chọc.
Miêu Kiếm Cung hiển nhiên không để tâm tới chuyện này, giống như cảm thấy vào cảnh giới Đại Thành đơn giản giống như ăn cơm uống nước, nhưng thực lực hiện giờ hắn mới gần tới khiếu huyệt mười chín muốn đột phá cảnh giới Đại Thành còn cần qua năm lần đột phá cùng với một lần đột phá cửa chính cảnh giới...
Bản thân trước đã từng dùng Phá Huyệt đan, muốn đột phá cảnh giới Đại Thành thì không thể dựa vào Phá Huyệt đan được rồi, đến lúc đó hoàn toàn không biết sẽ là tình huống gì đây?
Ừ, Phá Huyệt đan?
Tần Dương nghĩ tới Phá Huyệt đan, chợt nhớ tới trước kia biết được Si Đao ở Thương Châu, còn quen biết được người bạn mới Hàn Phong cùng với bạn gái của hắn Lâm Phi, bọn họ hẳn đã đến Trung Hải rồi nhỉ?
Bản thân trước kia đã từng đáp ứng Si Đao, cũng đã đáp ứng Hàn Phong, chỉ cần bọn họ tới Trung Hải, hắn sẽ giúp bọn họ giải quyết tất cả vấn đề, ngược lại thiếu chút nữa đã quên, phải nhân dịp mười ngày này sắp xếp tốt tất cả mọi thứ.
A, còn có đội viên King Kong của tiểu đội Tia Chớp, không chịu được cuộc sống buồn tẻ ở nông thôn, cũng nói năm sau sẽ tới nương tựa mình, cũng không biết tình hình thế nào, đều phải hỏi thăm một chút mới được.
Trong lòng Tần Dương nghĩ tới những người này, trên gương mặt càng vui vẻ hơn, vì bọn họ đều là bạn bè của mình.
Bản thân đến Trung Hải đã hơn một năm rưỡi, cũng dần có phạm vi của bản thân, bạn bè của mình, đã không còn một thân cô độc như lúc trước nữa...