Chương 867: Lời tiên đoán trở thành sự thật
- Hì, lão đại, ngẩn người cái gì vậy.
Tần Dương đang nghĩ tới xuất thần, sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó bả vai Tần Dương bị người ta đột ngột vỗ một cái, tiếng nói sang sảng nhanh nhẹn của Hà Thiên Phong từ phía sau truyền tới.
Đoạn suy nghĩ của Tần Dương bị cắt ngang, xoay người thấy đám người Hà Thiên Phong đang đứng sau lưng mình, Hàn Thanh Thanh và bạn cùng phòng của cô cũng ở cách đó không xa đang mỉm cười nhìn bên mình.
Trên gương mặt Tần Dương nở nụ cười:
- Xem bọn họ chơi bóng rổ, nhớ tới một số chuyện... Đi thôi, đi ăn.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc, chớp mắt về phía sau:
- Chỉ mấy người chúng ta thôi sao?
Tần Dương cười ha ha về hướng Hàn Thanh Thanh đang đi tới, Hàn Thanh Thanh đang ôm sách dừng bước lại, mỉm cười nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có hai phần ấm áp an bình vui vẻ.
- Đã về rồi.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, vừa trở về, cùng đi ăn cơm không?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Được thôi!
Tần Dương quay đầu nhìn đám người Lạc Vũ Hân đang đứng cùng Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Đều cùng đi đi, đã một thời gian không gặp rồi.
Lạc Vũ Hân cười hì hì từ chối khéo nói:
- Xa nhau lâu lắm mới gặp lại, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người, chúng tôi cũng không muốn làm bóng đèn không có mắt đâu.
Đám người Triệu Nhụy cũng cười rộ lên, thần sắc Hàn Thanh Thanh không thay đổi, dù sao nói như vậy các cô cũng đã nói được hơn một năm rồi, mặc dù tính cách của Hàn Thanh Thanh có xấu hổ cũng đã trở thành chết lặng sau hơn một năm rồi.
Tần Dương mỉm cười, cũng không miễn cưỡng:
- Được, vậy khi nào về lại hẹn một bữa lẩu.
Lạc Vũ Hân cười hì hì nói:
- Được thôi, chúng tôi lại có thể được bữa lẩu rồi, nghĩ thôi đã thấy thèm!
- Lão đại, chúng tôi đi trước gọi đồ ăn, hai người cứ từ từ tới nha.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc, cũng không đợi hai người Tần Dương, cùng sóng bước với Tôn Hiểu Đông, Tôn Trúc nhanh chóng chạy đi.
Tần Dương không nói gì chỉ cười, thằng nhóc này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đầu cũng đều sáng tạo cho mình với Hàn Thanh Thanh khoảng không gian cùng ở chung đây mà.
Tần Dương đút hai tay vào trong túi quần, Hàn Thanh Thanh ôm sách ở trước ngực, sau đó hai người sóng vai đi về phía trước.
- Gần đây vẫn thuận lợi chứ?
Tần Dương cười nói:
- Cũng tốt, xuất hiện một chút ngoài ý muốn, nhưng vì có sư công xuất hiện nên sự việc đều đã được giải quyết rồi.
Hàn Thanh Thanh hơi nghiêng mắt:
- Kẻ thù của Tư Đồ Hương đã chết rồi?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tên kia rất lợi hại, nhưng vẫn không ngăn cản được uy lực của bom và súng bắn tỉa.
Hàn Thanh Thanh hiện giờ đã có thể bình tĩnh những chuyện đánh đánh giết giết mà Tần Dương tham dự, dù sao cô đã từng tận mắt chứng kiến hắn giết người, giết sạch sẽ cả một đám côn đồ hung ác mang theo súng rồi.
Tần Dương không phải một người bình thường, thậm chí có thể nói hắn không phải một người tu hành bình thường, điểm này Hàn Thanh Thanh đã sớm nhận thức được.
Cũng giống như khi đám Lạc Vũ Hân trêu chọc quan hệ của cô và Tần Dương, cô cũng đã chết lặng trước những chuyện mà Tần Dương phải trải qua, điều duy nhất không thay đổi là khi Tần Dương rời khỏi trường học, cô sẽ âm thầm lo lắng cho Tần Dương, chỉ khi nhìn thấy được Tần Dương không có chuyện gì xuất hiện lần nữa trước mặt mình thì phần lo lắng này mới có thể chính thức buông bỏ được.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Thù lớn của Tư Đồ Hương đã được báo rồi, hẳn sẽ được nghỉ xả hơi đi, nghĩ tới cô ấy nhất định rất cảm kích cậu nhỉ?
Tần Dương chớp mắt, cười nói:
- Đúng thế, dù sao tôi cũng đã giúp cô ấy báo được mối thù không làm được bao nhiêu năm qua.
Cảm kích?
Đâu chỉ là cảm kích, cô nàng kia còn muốn gả cho mình, lấy thân báo đáp đây này!
Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh nở nụ cười dí dỏm:
- Cô ấy là nữ bộc của cậu đấy, nữ bộc gia thế mười tỷ, cảm thấy thế nào?
Tần Dương không thể làm gì nói:
- Nữ bộc kia hình như cũng là người có danh tiếng nha, một không châm trà rót nước, hai không trải giường xếp chăn, ba không giặt quần áo nấu cơm...
- Ha ha...
Hàn Thanh Thanh cười rộ lên vui vẻ:
- Tôi biết ngay sẽ như vậy mà, cậu ấy mà, còn có nữ bộ, rõ ràng là thùng rỗng kêu to mà.
Tần Dương mở to hai mắt nhìn:
- Giọng điệu của cậu kiểu gì vậy, xem thường tôi sao?
Hai mắt đẹp của Hàn Thanh Thanh lưu chuyển, cười tủm tỉm nói:
- Còn không phải sao, chi bằng cậu bảo nữ bộc của cậu nấu một bữa cơm cho chúng tôi đi, ừ, là tự làm, không được mua đâu.
Tần Dương lập tức xấu hổ, chuyện như vậy hắn quả thật không làm được.
Mặc dù Tư Đồ Hương vẫn gọi hắn là chủ nhân, nhưng từ đầu tới cuối Tần Dương không thật sự để cô làm chuyện gì cho bản thân hắn cả, Tần Dương cũng không mở miệng nói được như vậy, cảm thấy rất quẫn bách, vẫn nên làm bạn bè tự do một chút.
- Haiz, vâng, cuộc trao đổi này ăn thiệt lớn rồi, không thể đánh lên mặt Lục Thiên Sinh được, coi như giúp sư phụ thắng được một lần đi, như vậy có lẽ xem như là chỗ tốt duy nhất rồi.
Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương chán nản bất lực cưỡng chế an ủi chính mình lập tức bị chọc cười, mỉm cười rộ lên.
- Tính ra cũng là một phần nhân tình rất lớn đấy, cho dù hẹn ước chủ tớ không tính, nhưng nếu quả thật có gì cần giúp đỡ, chẳng lẽ cô ấy sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Tần Dương bĩu môi:
- Cô ấy ngoại trừ có tiền nhiều hơn tôi một chút ra dường như cũng không có phương diện nào có thể giúp được tôi cả.
Hàn Thanh Thanh trêu chọc:
- Tiền nhiều hơn còn không được à, mặc dù phiền phức của người tu hành quả thật lớn hơn so với người bình thường, nhưng chỉ cần tiền đủ nhiều cũng không có chuyện gì mà không giải quyết được đi, tựa như cậu ban đầu bị người ta treo thưởng chỉ có hai mươi triệu đã khiến cậu phải sứt đầu mẻ trán rồi, Tư Đồ Hương có bao nhiêu tiền, nghe nói giá trị tập đoàn Hoàn Vũ trên mười tỷ đấy.
Tần Dương có một loại cảm giác như bông đập vào mặt, bĩu môi nói:
- Hãy chờ mà xem, công ty của tôi sẽ còn kiếm được chung quy vượt qua cả tập đoàn Hoàn Vũ.
Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng cười rộ lên, ánh mắt linh động:
- Lần này trở về còn cần đi nơi nào không?
Vẻ mặt Tần Dương khổ sở:
- Mười ngày, sau đó lại phải di, hoàn toàn không biết sẽ đi bao lâu.
Hàn Thanh Thanh sửng sốt một chút, ánh mắt có hai phần giật mình, vừa có hai phần bất lực:
- Lần này lại phải đi đâu, thấy cậu bây giờ bận tới mức căn bản không có thời gian ngây ngốc ở trường học rồi, cậu còn có thời gian học không?
Tần Dương biểu lộ bất lực:
- Tôi định cùng sư công tới nơi tu hành, địa điểm cụ thể tôi cũng không rõ lắm, mặt khác có người tìm tới gây rắc rối cho tôi, đánh không lại, chỉ có nước trốn đi.
Hàn Thanh Thanh trợn to mắt nói:
- Không phải chứ, chẳng lẽ sư công hay sư phụ của cậu đều không giải quyết được sao?
Tần Dương đơn giản kể lại chuyện về Thủy Nguyệt tông một chút:
- Người ta tới gây rắc rối cho sư công của tôi, sư công lại không muốn đi, vậy tôi chính là tên nhóc không may bị nhắm rồi, cho nên dứt khoát đi ra ngoài trốn, thuận tiện đi theo sư công học một số thứ.
Hàn Thanh Thanh nghe được quan hệ ân oán rắc rối phức tạp cũng bất lực:
- Thật sự làm khó cậu rồi, đầu tiên là ân oán của sư phụ, hiện giờ lại tới ân oán của sư công...
Tần Dương cười khổ, ai bảo hắn phải gánh là truyền nhân Ẩn Môn trên lưng đây.
- Cậu thì sao, gần đây có khỏe không, dì trở về chưa?
Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh biểu lộ mấy phần ngạc nhiên:
- Lời nói trước kia hình như trở thành lời tiên đoán rồi.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Lời của tôi? Lời tiên đoán? Tôi nói cái gì?
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh thể hiện vẻ kỳ quái nói:
- Cha của tôi lúc trước hình như thật sự có đầu tư một hạng mục gì đó ở đảo Síp, hình như là một viện nghiên cứu, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi và mẹ nói chuyện qua điện thoại, mẹ tôi chỉ đơn giản nói tôi biết hai câu, không nói chi tiết...