Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 857 - Chương 868: Không Giống Như Tưởng Tượng

Chương 868: Không giống như tưởng tượng
 

Ánh mắt Tần Dương cũng thể hiện mấy phần kinh ngạc, trước kia hắn chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi, nhưng vậy mà lại trở thành sự thật sao?

- Viện nghiên cứu? Thứ này kiếm được rất nhiều tiền đấy, chỉ cần nghiên cứu ra độc quyền hữu dụng bán đi thường đều là giá trên trời, nói như vậy cậu sắp biến thân thành tiểu phú bà rồi?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu:

- Cậu đoán trúng được khởi đầu, nhưng không thể biết được kết cục, tôi cũng không có di sản kế thừa, tôi nghe mẹ của tôi nói viện nghiên cứu kia hình như gặp phải phiền toái lớn, trước mắt còn đang không giữ nổi mình kìa.

Tần Dương sửng sốt một chút:

- Rắc rối?

Hàn Thanh Thanh khẽ gật đầu, sắc mặt có phần phức tạp:

- Đúng, mẹ của tôi nói thật ra lúc trước cha tôi cũng không quăng sang bao nhiêu tiền, bọn họ ban đầu đầu tư nghiên cứu một tổ nhỏ, mức độ đầu tư cũng không tính là quá lớn, nhưng tổ nhỏ nghiên cứu kia càng làm càng tốt, sau khi bán được mấy thứ độc quyền liền kiêu ngạo, cuối cùng biến thành một viện nghiên cứu, hiện giờ hình như viện nghiên cứu gặp phải phiền toái, có một người sáng lập tìm được chỗ mẹ tôi...

Tần Dương thấy kỳ quái hỏi:

- Lúc trước khi cha cậu chết, nếu cha cậu đã có cổ phần ở công ty này, vậy sao những người kia không tìm các cậu, hiện giờ gặp phải phiền toái lại tới cửa tìm?

Trên gương mặt xinh xắn thanh lịch xinh đẹp lộ vài phần mỉa mai:

- Còn có thể có nguyên nhân gì, còn không phải vì tiền sao, mẹ của tôi khi ấy cũng không rõ lắm khoản đầu tư này, những người kia chắc hẳn cũng muốn tham ô phần tiền kia của cha tôi, hiện giờ gặp rắc rối lại muốn đổi thành một người khác có thể gánh đây mà.

Tần Dương nhíu mày, sau khi người sáng lập chết, phía đối tác nghĩ đủ mọi cách nuốt cổ phần của người sáng lập trong thương trường nơi nào cũng có, chuyện của cha của Hàn Thanh Thanh quả thật cũng không coi là chuyện gì mới mẻ.

- Vậy tình huống hiện giờ thế nào?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:

- Tôi cũng không rõ lắm, mẹ của tôi chắc sợ tôi lo lắng cũng không nói chi tiết với tôi, bà ấy hiện giờ đang xử lý chuyện bên kia, chẳng qua mẹ tôi cũng chỉ là một người bình thường, có thể cũng không làm được gì. Tôi đã nói với mẹ việc này xuất nhất có lẽ cũng chính là làm như không có gì xảy ra, không có việc này ngược lại sẽ không liên lụy tới cuộc sống của hai mẹ con...

Hơi ngừng lại một chút, Hàn Thanh Thanh cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:

- Cho nên tôi vẫn còn là một kẻ nghèo hèn đấy.

Tần Dương cười khổ:

- Đây quả nhiên không giống như những gì tôi tưởng tượng.

Hàn Thanh Thanh bĩu môi:

- Cuộc đời này của tôi chung quy không có mệnh tiểu phú bà, có lẽ ngược lại thành tiểu bị bà cũng nên.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Có cảm thấy bay thẳng lên trời rồi rơi xuống mương hay không?

Hàn Thanh Thanh lắc đầu:

- Vẫn tốt, dù thực sự là khoản tiền không rõ nguồn gốc, quỹ tích cuộc sống của tôi đến giờ vẫn như vậy, cũng sẽ không thay đổi quá lớn, không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.

Tần Dương suy nghĩ, nghiêm túc nói:

- Cậu có thể hỏi mẹ cậu có cần trợ giúp hay không, nếu cần thì cậu cứ nói với tôi, bất kể là trợ giúp trên phương diện pháp luật hay tiền tôi đều có thể giúp được một chút.

Hàn Thanh Thanh do dự một chút, nhìn ánh mắt chân thành của Tần Dương, không khách khí với Tần Dương, dứt khoát nói:

- Được, tôi hỏi mẹ một chút, nếu quả thật cần giúp đỡ, tôi sẽ tìm cậu.

Tần Dương cười nói:

- Được, cho dù ở nước ngoài nhưng cũng sẽ không để cho cậu bị người khác khi dễ không phải sao?

Hàn Thanh Thanh nghiêm túc nói lời cảm ơn:

- Bất kể có thật sự cần tới sự giúp đỡ của cậu hay không thì cũng cảm ơn!

Tần Dương nhếch mày, gương mặt thể hiện sự vui vẻ:

- Chúng ta cho dù không phải người yêu, nhưng cũng coi như bạn bè sinh tử tương giao, hỗ trợ lẫn nhau là điều nên làm, cậu cũng đừng khách sáo, thành khách khí đấy.

Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói với người yêu, trên gương mặt lập tức hơi ửng hồng.

Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới cửa ra vào căn tin, cả hai đều ngừng nói với nhau chuyện này, nhìn dòng sinh viên đang hối hả đi lên tầng hai.

Đám người Hà Thiên Phong đã chiếm cứ một bàn, đến cả món ăn cũng đã gọi xong, nhìn hai người Tần Dương ngồi xuống, Hà Thiên Phong cười nói:

- Lão đại, anh hiện giờ càng ngày hành tung càng mơ hồ rồi, tới hay không tới liền biến mất, lại đi đâu nữa vậy?

Tần Dương cười nói:

- Đi Nhật Bản làm một số chuyện, nhân tiện du lịch mấy ngày.

Hai mắt Hà Thiên Phong sáng lên, ánh mắt lập tức thay đổi hứng thú, liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, cười rộ bí hiểm, tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.

Tần Dương thấy ánh mắt này của hắn đã biết rõ tên này đang suy nghĩ gì, tức giận giải thích:

- Tư Đồ Hương, cả sư công của tôi cũng đến đấy.

- Ồ, ồ, ồ...

Hà Thiên Phong đáp, làm ra biểu tình ngạc nhiên:

- Hả, tôi không hỏi gì mà, sao cậu phải nói như vậy.

Tôn Hiểu Đông đang uống nước lập tức bị sặc trước lời nói của Hà Thiên Phong, thiếu chút nữa đã phun nước ra, vội vàng quay đầu qua một bên ho khan kịch liệt, gương mặt đỏ ửng.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười vui vẻ, trong lời nói của Hà Thiên Phong có ý tứ ngầm thế nào cô đương nhiên nghe hiểu, thậm chí đến cả nụ cười bỉ ổi trên gương mặt hắn cũng đã thể hiện ý tứ rõ ràng.

- Lão nhị, cái tên Ô Yêu Vương này!

Tần Dương cười mắng một câu, bất lực lắc đầu.

Bốn anh em khi ngồi cùng nhau luôn ngập tràn sự vui vẻ. Hà Thiên Phong bưng cốc bia cười nói:

- Buổi trưa chúng ta uống ít chút thôi, tối chúng ta có nên theo lệ cũ một chuyến lẩu không nhỉ?

Tần Dương cười nói:

- Hôm nay không được, tôi đã hẹn dì nhỏ, còn cả chị Đồng đàm luận, hôm nào đi, ừ, thứ sáu tuần này đi, đến lúc đó tôi cũng sẽ gọi chị Đồng tới.

- Chị Đồng?

Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

- Bây giờ cô ấy ra sao rồi?

Tần Dương cười nói:

- Đang học tập tri thức phương diện quỹ từ thiện, vì tôi muốn ngân sách quỹ từ thiện không quyên tiền ra ngoài xã hội, đều sẽ lấy từ lợi nhuận của công ty tôi, cho nên xem như tôi làm tư nhân đi, dì nhỏ của tôi là tổng giám đốc công ty Tập Đoàn, cho nên giới thiệu cho hai người họ làm quen một chút, như vậy sau này có chuyện gì hai người cũng có thể trực tiếp liên lạc, xử lý với nhau, không cần tôi làm vướng tay vướng chân ở giữa nữa.

Hà Thiên Phong cười ha ha:

- Cậu lại muốn ném nồi rồi, còn chưa làm nên chuyện đã chuẩn bị vung tay rồi...

Tần Dương cười nói:

- Dù sao cũng không phải lần một lần hai, các cậu cũng thấy rồi, tôi hiện giờ bận rộn thế nào, nào có thời gian quản lý chuyện buôn bán gì của công ty, tôi cũng không hiểu, nếu thật sự quản lý thì không phải quản mù sao?

Lâm Trúc mỉm cười nói:

- Quả thật tôi thấy một năm nay cậu hối hả chạy ngược chạy xuôi căn bản không dừng lại được, cậu bận tới mức giống như các nguyên thủ quốc gia rồi.

Tần Dương cười khổ bất lực, chẳng lẽ hắn không muốn rảnh rỗi thưởng thức quãng thời gian học hành ở trường chắc?

Yên bình đi học, an tâm ngủ, đoàn tụ với bạn bè, chơi game tiêu hao khoảng thời gian rảnh rỗi...

- Có cách gì không, tôi cũng rất tuyệt vọng mà.

Lâm Trúc bỗng nhiên mở miệng:

- Có khoảng thời gian tôi cũng muốn đi nước ngoài một chuyến...

Tần Dương nhếch mày:

- Cậu đi đâu?

- Pháp, tham gia một hội nghị phương diện kỹ thuật máy vi tính, ừ, công ty phái tôi đi, chắc hẳn muốn đào tạo chuyên sâu cho tôi...

Công ty?

Công ty của Lâm Trúc không phải Long Sào sao?

Đào tạo chuyên sâu?

Thật sự là đào tạo chuyên sâu hay còn có nhiệm vụ khác?
Bình Luận (0)
Comment