Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 878 - Chương 888: Có Ý Đồ

Chương 888: Có ý đồ
 

Tần Dương được ba người Trương Chính vây quanh rồi mới đi tới căn tin, lập tức thấy được Chu Hằng đầu trọc cách đó không xa đang ngoắc hướng mình.

Tần Dương đi tới cười nói:

- Chu ca.

Bàn tay Chu Hằng nặng nề vỗ lên vai Tần Dương, cười nói:

- Đến đây, tôi đã gọi đồ ăn rồi, mặc dù thời gian ăn cơm hơi căng, cũng không có rượu ngon, nhưng ít nhất có thể ăn được một bữa cơm no.

Tần Dương sửng sốt một chút:

- Nơi này còn có thể gọi cơm riêng sao?

Chu Hằng cười khà khà nói:

- Đương nhiên có thể, chẳng qua giá tiền đắt hơn nhiều mà thôi. Ở đây ăn một bữa bằng với ở bên ngoài tùy tiện ăn mười bữa...

Tần Dương hơi kinh ngạc, giá tiền gấp mười lần?

Không ngờ trong nhà tù này còn có thể quang minh chính đại “tiểu táo” như vậy, quả nhiên có thể có thể sai khiến cả ma quỷ...

Tần Dương đi theo Chu Hằng về một góc nơi đã có mấy người ngồi, trên bàn đã được bày khá nhiều món ăn phong phú đa dạng.

Cá nấu cải chua, thịt kho tàu, thịt lợn luộc, gà áp chảo... đều đã bày đầy cả bàn, có thể ăn đến no căng được rồi.

- Lý huynh đệ, ngồi đi.

Chu Hằng lôi kéo Tần Dương ngồi xuống cạnh bàn, cười nói:

- Tới đây Lý huynh đệ, tôi giới thiệu cho cậu một chút...

Ngồi trên bàn có bảy, tám người, Chu Hằng lần lượt giới thiệu một vòng, những người này đều là thủ hạ của Chu Hằng, trong đó có ba người là cảnh giới Đại Thành, những người khác cơ bản đều là thực lực Tiểu Thành đỉnh phong, đại thể đều là lão đại của mỗi phòng giam.

Tần Dương chào hỏi từng người, trong lòng thoáng có chút thất vọng. Hắn vốn còn hi vọng xem có cơ hội tìm ra người đàn ông tên Lưu Dương trong đám người này hay không, nếu đúng lúc hắn ta ở đây, dựa vào quan hệ với Chu Hằng, Tần Dương cũng có thể thuận lợi trở thành bạn với hắn ta rồi.

Đáng tiếc hắn ta không ở trong đám người này.

Đương nhiên ở trong đây tổng cộng có sáu trăm, bảy trăm người, mà ngồi ở bàn này chỉ có bảy, tám người, tính ra mới chỉ có 1% gì đó, không gặp được cũng là điều bình thường.

Tần Dương cũng không nóng ruột, hắn sở dĩ muốn dung nhập thế lực của Chu Hằng này một mặt là muốn tìm cho mình một chỗ nương thân, dù sao thực lực hiện giờ của hắn cũng không đạt tới trình độ nhìn ngang ngục giam, thực lực mạnh hơn hắn trong đây ít nhất cũng có mười mấy người, những người này hắn không chọc nổi, mặt khác là sau khi gia nhập một quần thể muốn tìm được Lưu Dương sẽ đơn giản hơn nhiều.

Sau khi Tần Dương tận lực hạ thấp tư thái, Tần Dương nhanh chóng sát nhập quần thể này, mặc dù những người này cảm thấy thực lực của Tần Dương vẫn còn hơi kém, nhưng hắn có liên quan tới Vương lão, hơn nữa còn đánh người của Lôi Minh, đánh lên mặt Lôi Minh, đám người kia liền nhanh chóng chấp nhận hắn.

Qua một bữa cơm, mọi người đã xưng huynh gọi đệ với nhau rồi.

Vì không có rượu, mọi người ăn cơm rất nhanh, hầu như là tranh đoạt, có thể nhìn ra được cho dù là đám người Chu Hằng cũng không phải ngày nào cũng ăn thịt cá, vì căn cứ theo lời một tù nhân mà nói, bàn cơm này bên ngoài chỉ cần mấy trăm, nhưng ở trong này lại cần tới năm ngàn tệ.

- Ăn xong bữa cơm này mọi người chính là anh em một nhà, có khó khăn cùng gánh, nếu ai khi dễ cậu, cậu tìm tôi, tôi hả giận giúp cậu!

Chu Hằng tùy tiện vỗ bả vai Tần Dương, khí phách nói một câu, bất chợt nhổ ngụm nước bọt xuống mặt đất:

- Bữa cơm này thực con mẹ nó thoải mái, chỉ có điều đắt quá, lòng dạ mấy tên này đen thật đấy!

Tần Dương nhìn chén đĩa trên bàn đã bị quét sạch sẽ trống không, mỉm cười nói:

- Được Chu ca hôm nay ra tay trượng nghĩa mới khiến tôi không bị Lôi Minh ức hiếp, tối mai để tôi mời một bàn, ngồi cùng các anh em bàn bạc một chút, mọi người lại chén một bữa.

Ánh mắt tất cả mọi người cùng sáng lên, bọn họ đều đã ngây người trong khu nhà tù này không biết bao lâu rồi, trừ phi thật sự là đại phú đại quý, nếu không thì tiền đâu ra mà có cách thưởng thức được như vậy?

- Lý huynh đệ khí khái, quả nhiên là người lanh lẹ.

- Ha ha, ngày mai lại có thể chén một bữa ngon rồi, tôi cũng sẽ không khách khí, cảm ơn Lý huynh đệ trước.

Chu Hằng cười mắng:

- Một đám tham ăn này, hôm nay mới được ăn ngày mai đã lại ăn, không sợ nghẹn hả!

- Ha ha, được ăn như vậy còn ước gì ngày nào cũng được ăn ấy chứ, sao có thể nghẹn được!

- Đúng đấy, lẩu rau kia thật sự quá khó ăn, chả khác gì cho heo ăn cả.

Mọi người mồm năm miệng mười, ánh mắt nhìn Tần Dương giống như nhìn thấy Thiện Tài Đồng Tử, ngập tràn dáng vẻ nồng nhiệt.

Chu Hằng vỗ bả vai Tần Dương:

- Đồ ở đây rất đắt, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng được, nếu cậu thật sự có lòng thì cách một khoảng thời gian lại mời mọi người một bữa là được rồi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không sao mà, khi tôi vào đây cũng coi như có chút gia thế, ăn mấy bữa cơm vẫn không thành nghèo được, ngày mai đã định rồi, tất cả mọi người đều đến đi.

Chu Hằng thấy Tần Dương đã nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nói:

- Được, nếu Lý huynh đệ đã khách khí như vậy, vậy thì bọn tôi đành đánh chén một trận vậy.

Tần Dương cười gật đầu, đang muốn nói thêm thì bỗng nhiên cảm thấy trong kinh mạch lại truyền tới cảm giác đau.

Fuck, lại phát tác rồi!

Tần Dương biến sắc, hàng lông mày đều cau chặt lại, không dám đứng ở đây thêm nữa, quay đầu nói:

- Cứ định như vậy đi, tôi còn có chút việc đi trước một bước.

Tần Dương nhanh chóng rời khỏi căn tin, chạy thẳng tới phòng giam.

Đám người Chu Hằng nhìn bóng lưng Tần Dương, ánh mắt có chút kỳ quái.

- Lý Dương trông có vẻ rất đau, khi nãy dường như cả gương mặt đều méo mó, cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Không để ý, có lẽ là tiêu chảy, vội vã trở về ngồi nhà xí chăng?

Mọi người cười nói vui vẻ, Chu Hằng nhìn bóng lưng Tần Dương nhưng không lên tiếng, trong ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Thằng nhóc này mới hơn hai mươi mà đã gần tới cảnh giới Đại Thành, đợi thêm một thời gian nữa chỉ sợ là nhân vật khủng bố, tội của hắn phạm phải cũng chỉ là tội nhỏ, một năm sau là có thể ra ngoài, kết thiện duyên với hắn rồi, nếu bên ngoài cần giúp gì không chừng còn có thể nhờ hắn giúp một việc...

Nói ra còn phải cảm tạ Lôi Minh đây.

Nếu không có Lôi Minh bức ép hắn, sợ rằng muốn hắn gia nhập đội ngũ của mình sẽ không dễ dàng như vậy.

Chu Hằng trông qua là người có tướng mạo hung hãn thẳng thắn, nhưng trên thực tế suy nghĩ trước sau chu toàn, mặc dù hắn trông như là người hòa mình, còn chủ động mời mọi người ăn cơm, nhưng Chu Hằng có thể nhìn ra được trong lòng hắn cũng không thật sự có giao tình thâm sâu với mọi người, chẳng qua chỉ vì tình thế bắt buộc mà thôi.

Chu Hằng thật ra cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao thời hạn thi hành án của Tần Dương chỉ có một năm, nếu có chút quan hệ hoặc tranh thủ chút biểu hiện, không chừng có thể nhanh chóng ra ngoài. Với loại suy nghĩ này, hắn không muốn thâm giao với người khác cũng là điều bình thường.

Chu Hằng cũng không nóng nảy, một năm mặc dù không dài, nhưng thật ra cũng không ngắn.

Sau này còn rất nhiều cơ hội.

Ở một nơi khác, Tần Dương đã nhanh chóng xông về phòng giam của mình, một lần nữa bắt đầu vận chuyển nội khí, đánh sâu vào năm huyệt vị bị phong bế một lần nữa.

Vì lúc trước Tần Dương đã toàn lực vận chuyển chân khí, thân thể đã có chút mệt mỏi, hiện giờ lại đánh sâu vào huyệt vị lần nữa, đương nhiên gắng sức hơn so với lần trước.

Đợi tới khi Tần Dương không dễ gì đả thông những huyệt vị bị phong bế, cả người Tần Dương đã gần như mệt rã rời.

Tần Dương nằm sấp trên giường thở phì phò, nghĩ nếu cứ nửa giờ lại phát tác một lần, gương mặt Tần Dương lập tức trắng hơn...
Bình Luận (0)
Comment