Chương 890: Thật sự muốn chết...
Tần Dương không cách nào xác định được cách nghĩ thật sự trong lòng Vương Động, đây rốt cuộc là một khảo nghiệm với mình, hay là gây khó dễ cho mình, nhưng đối với Tần Dương mà nói ước định kia giống như một sự khiêu chiến,
Mặc dù sư công Miêu Kiếm Cung không nói bất cứ điều gì với Tần Dương, nhưng hắn nhìn ra được Vương Động hẳn rất có thành kiến với Miêu Kiếm Cung.
Làm truyền nhân Ẩn Môn, Tần Dương không thể làm hổ thẹn danh tiếng của sư công, cũng không thể làm suy yếu uy phong của Ẩn Môn, cho nên lời khiêu chiến kia hắn tất phải nhận.
Huống chi qua một ngày tra tấn, hắn phát hiện lượng nội khí trong cơ thể rõ ràng được nâng cao, nói cách khác, loại phương thức nghiền ép gần như cực hạn này có lợi với việc tu hành.
Không tăng thực lực lên sẽ trở thành phế nhân, trong hai lựa chọn chỉ có thể chọn một.
Điều này hoàn toàn là một dạng tu hành biến thái, đau cũng phải vui vẻ chấp nhận.
Cũng không biết kẻ biến thái nào phát minh ra kiểu tu hành này...
Thấy Tần Dương đã chấp nhận ước định, trên gương mặt Vương Động nở nụ cười khó hiểu. Hắn cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêm túc đánh cờ.
Một ván cờ chấm dứt, Vương Động đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Vương lão, ngày mai còn muốn đánh cờ nữa không?
Vương Động lạnh nhạt gật đầu:
- Ừ, mỗi ngày một ván.
Tần Dương lập tức đáp ứng:
- Được!
Sau khi Vương Động rời đi, Tần Dương đi qua ngồi xuống trên một bậc thang, hắn hiện giờ lúc nào cũng phải phân tâm tu hành, duy trì không để huyệt vị bị phong bế, đương nhiên cũng khó mà vận động một chút được.
Ba người Trương Chính nhích lại gần, hâm mộ nói:
- Dương ca, xem ra anh và Vương lão tiếp xúc rất tốt nha.
Tần Dương bĩu môi:
- Vẫn được.
Rất tốt sao?
Thời gian gian khổ hiện giờ mới bắt đầu đây này.
Trong lòng Tần Dương thầm tính toán, hiện giờ là phong mạch năm huyệt vị, cứ năm ngày lại thêm một huyệt vị, đến mười hai huyệt vị thì chính là ba mươi lăm ngày, chính là một tháng tới đều phải ở trong khoảng thời gian địa ngục.
Nhớ tới buổi chiều Tần Dương chuẩn bị mời đám Chu Hằng ăn cơm, Tần Dương cười nói:
- Buổi tối tôi mời cơm, mấy người cùng đi đi.
Trương Chính bất ngờ gật đầu:
- Chúng tôi? Đi được hả?
Tần Dương thản nhiên cười nói:
- Có gì mà không được, dù sao cũng là ăn cơm, nếu mấy người lo lắng Chu Hằng hay Lôi Minh thì hôm nào tôi lại mời mấy người cũng được.
Trương Chính vội vàng lắc đầu:
- Không cần, chúng tôi đều chỉ là mấy con tép nhỏ, không ai sẽ để ý tới chúng tôi. Dương ca mời ăn cơm, chúng tôi chắc chắn sẽ đến. Đồ ăn bình thường chúng tôi ăn tới chán rồi, rốt cục có thể lây chút ánh sáng của Dương ca, được ăn sung ăn sướng rồi.
Tần Dương mỉm cười không nói thêm gì nữa.
Lôi Minh có lẽ sẽ hận mình, dù sao mình đã đánh Ngô Phong, tương đương với đánh vào mặt hắn, nhưng Lôi Minh chắc chắn sẽ không so đo với mấy người Trương Chính, dù sao thực lực của bọn họ có hạn, ở nơi này thuộc hàng con tôm con tép, vốn sẽ không để trong lòng.
Đến bữa tối, Chu Hằng đã sớm đánh tiếng với người ta, cho nên đợi tới giờ cơm thì một bàn thức ăn ngon đã chuẩn bị xong, đương nhiên giá cả cũng không hề thấp.
Tần Dương mời thêm mấy người Trương Chính, bày đầy hai bàn dài, tổng cộng tiêu tốn của Tần Dương khoảng một vạn tệ, đương nhiên chút tiền ấy Tần Dương vốn không để vào mắt, huống chi hiện giờ Tần Dương đang lâm vào giai đoạn khổ tu giằng co giữa sự sống và cái chết, mỗi ngày đều phải hao phí một lượng lớn năng lượng, cũng phải bổ sung đầy đủ năng lượng mới được.
Bữa ăn hôm nay càng phong phú hơn so với bữa cơm hôm qua Chu Hằng mời, Chu Hằng và thủ hạ ăn tới đầy miệng dầu mỡ, vô cùng thoải mái, càng nhiệt tình thân thiết hơn với Tần Dương ba phần.
Tần Dương ăn cũng có chút thỏa mãn, nghĩ tới khoảng thời gian khổ tu trong tương lai, quyết định để bản thân sống thoải mái một chút, tiêu tiền cho chính mình mỗi ngày mua thêm đồ ăn, ngoài ra còn thường xuyên mời mọi người ăn bữa ngon, dù sao Tần Dương cũng không để ý tới chút tiền này, hơn nữa khi định ra nhân vật Lý Dương này cũng không nói Lý Dương là một người nghèo.
Dựa vào chút tiền ấy cải thiện quan hệ với mọi người, đáng giá!
Mọi người đều thấy được quan hệ của Tần Dương với Vương lão, điều này đã chú định tính đặc biệt của Tần Dương.
Nếu là người mới khác vào đây diễn vai thổ hào như vậy nhất định sẽ bị những người khác để mắt tới, nghĩ mọi cách ức hiếp vơ vét tài sản của hắn, nhưng Tần Dương có quan hệ với Vương lão, còn được Chu Hằng bảo kê, mặc dù có người hâm mộ đố kỵ điệu bộ này của Tần Dương, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao kẻ có tiền ở trong này cũng không ít, ăn thơm uống cay cũng không chỉ có một mình Tần Dương.
Cuộc sống khổ tu của Tần Dương bắt đầu như vậy, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống không khác sống không bằng chết là bao. Huyệt vị bị phong bế càng nhiều, cả người Tần Dương càng giống như muốn chết, bất cứ lúc nào trên người cũng thấm đẫm mồ hôi, tóc tai xốc xếch, sắc mặt trở nên tiều tụy, người cũng dần gầy gò, gương mặt gầy rộc hẳn đi, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng ngờ, luôn chứa vẻ không bao giờ khuất phục, vô cùng quật cường.
Có lẽ đám người Trương Chính đã hữu ý vô tình để lộ ra, rất nhiều người chú ý tới điều dị thường trên người Tần Dương đã biết được một việc chính là Tần Dương đang tu hành dưới sự chỉ điểm của Vương lão. Sau khi tin tức này truyền ra lại càng không có người dám gây rắc rối cho Tần Dương, dù mỗi ngày Tần Dương đi đường gian nan giống như gà yếu không ra gió, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng không còn khinh thị, mà chỉ có vô hạn hâm mộ.
Vương lão chính là nhân vật tu hành thần bí cường đại nhất nhà tù Lộc Sơn đấy, trước nay luôn là người lạ chớ gần, Tần Dương là một người mới tới đã có thể được Vương lão chỉ điểm, vinh hạnh tới cỡ nào.
Rất nhiều người hâm mộ đồng thời cũng không kìm nén được sự hiếu kỳ, trong khu vực nhà tù này không chỉ có một mình Tần Dương biết đánh cờ vây, người muốn thông qua đánh cờ vây mà có quan hệ với Vương lão cũng không ít, nhưng vì sao chỉ có một mình Tần Dương thành công?
Mặc dù Tần Dương bị chiêu thức Trảm Huyệt Phong Mạch này của Vương Động giày vò đến muốn sống muốn chết, nhưng lượng nội khí trong đan điền của hắn lại dùng một loại tốc độ có thể cảm nhận được rõ ràng điên cuồng tăng cao, như vậy cũng tốt hơn so với chạy bộ, nếu để một người chạy tự do có lẽ người đó chỉ có thể chạy một mạch mấy cây số đã mệt muốn chết, nhưng nếu như chạy theo sau là một con hổ, vậy chắc hẳn chạy như điên tới mười kilomet cũng có thể tiếp tục...
Không chỉ như vậy, Tần Dương còn để ý phát hiện ra những huyệt vị mà Vương Động phong bế có liên quan một cách kỳ lạ với những chỗ huyệt vị bản thân trùng kích phá mở cảnh giới Đại Thành trước kia, khi bản thân đồng thời vùng vẫy tranh giành đả thông huyệt trong sự sống và cái chết thực sự liên quan tới mấy huyệt vị được đả thông, khiến nó dần trở nên buông lỏng.
Dưới điều kiện cực hạn như vậy, mỗi ngày hiệu quả tu luyện của Tần Dương thậm chí còn vượt qua cả mười ngày trước, thậm chí thời gian càng dài hơn, hơn nữa huyệt vị càng bị phong bế nhiều, hiệu quả tu hành càng tăng mạnh. Khi huyệt vị thứ chín bị phong bế, Tần Dương trong lúc lơ đãng dễ dàng phá mở khiếu huyệt thứ hai mươi, thực lực lại tiến thêm một bước.
Sự tiến bộ rất lớn kích thích Tần Dương, khiến Tần Dương càng có động lực kiên quyết lớn hơn mấy phần, nội tâm cũng càng kiên định hơn.
Huyệt thứ chín...
Huyệt thứ mười...
Huyệt thứ mười một...
Khi Vương Động dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm, khi năm ngón tay di chuyển liên tục phong bế mười hai huyệt vị trên người Tần Dương, Tần Dương cảm giác như bản thân thật sự muốn chết...