Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 881 - Chương 891: Ông Ta Thắng Rồi!

Chương 891: Ông ta thắng rồi!
 

Nếu như trước đó nói rõ Tần Dương phải chịu khổ cực như vậy ở trong khu nhà tù Lộc Sơn này thì dù với tâm tính cứng cỏi của Tần Dương cũng nhất định sẽ cự tuyệt.

Thân ở trong Địa Ngục là cảm giác gì?

Đại khái chính là cảm giác như thế này.

Kinh mạch toàn thân trướng đau, có một loại cảm giác cả người nổi ung nhọt, giống như bị kim châm, như vô số con kiến cắn xé kinh mạch trong cơ thể, ở mười hai cửa kinh mạch giống như mười hai ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể, khiến thân thể Tần Dương mỗi giờ mỗi phút đều có cảm giác như bị nướng trên giá lửa nóng.

Lúc này cả người Tần Dương cơ bản đã hoàn toàn co quắp rồi, đến cả sức lực nhích người cũng hầu như không có, không thể đi tới căn tin được, cơm cũng nhờ Trương Chính mang về cho Tần Dương.

Nơi mười hai huyệt vị bị phong bế đã hoàn toàn phá vỡ mức độ khó khăn khi phong bế năm huyệt vị ban đầu không biết gấp bao nhiêu lần, với thực lực của Tần Dương căn bản hết cách giải thông huyệt vị, nhiều nhất chỉ có thể mở một khe hở nhỏ trên những huyệt vị bị phong bế kia, dựa vào khe hở kia lưu thông khí huyết kéo dài hơi tàn.

Trước tình huống như vậy, những dòng kinh và huyệt vị bị phong bế vì không được mở ra đủ nên sẽ kéo dài cơn đau đớn kịch liệt của Tần Dương hơn nữa, điều này không kém gì cực hình, càng tới giai đoạn quan trọng thì sự tra tấn trong cơ thể Tần Dương càng đau hơn so với thương tổn bên ngoài, càng kích thích tới sâu trong linh hồn.

Toàn bộ tinh lực của Tần Dương đều dùng để chống cự khó khăn mà cơ thể gặp phải, mặc dù là vậy thì cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.

Mỗi một phút một giây đều trở nên dài dằng dặc tới như vậy.

Tần Dương chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy. Hắn khoanh chân ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người giống như bất cứ lúc nào cũng đều phải chết đi. Thấy đám người Trương Chính kinh ngạc ở bên cạnh, e sợ chỉ một giây sau Tần Dương sẽ trực tiếp ngã xuống, cứ như vậy mà chết.

Dục vọng mãnh liệt muốn sống cùng với không cam lòng, tâm tính không chịu thua khiến Tần Dương cắn răng dứt khoát liều mạng.

Đây không đơn thuần chỉ vì chính hắn, mà cũng vì vinh dự của sư công Miêu Kiếm Cung, vì tôn nghiêm của Ẩn Môn.

Không khuất phục!

Trong cái ngày mà mười hai huyệt vị bị phong bế ấy, Tần Dương đã hôn mê một lần, nhưng còn không đợi đám người Trương Chính gọi bác sĩ tới, bản thân Tần Dương đã tỉnh lại từ trong cơn đau đớn toàn thân.

Năm ngày sau, khi mười hai huyệt vị bị phong bế trong thân thể Tần Dương vì đánh sâu trong thời gian dài dần mất đi hiệu lực thì cả người Tần Dương như đã gầy đi một vòng, thân người nhanh chóng biến dạng, đứng dậy mà có phần lung lay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, trên người còn có mùi mồ hôi vô cùng khó ngửi.

Đám người Trương Chính nhìn Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn sự khâm phục cùng với kính sợ.

Bọn họ tiếp xúc với Tần Dương sớm chiều, Tần Dương làm gì bọn họ không quá rõ ràng, nhưng những cơn đau mà Tần Dương phải nhận khiến cả người thay đổi thì bọn họ vẫn thấy được rõ ràng.

Rốt cuộc là dạng tu hành gì lại có thể khiến người ta phải nhận sự biến hóa lớn tới vậy?

Rốt cuộc là dạng nghị lực gì có thể khiến người ta có thể thừa nhận cơn đau đớn lớn tới vậy?

Bốn giờ chiều, Tần Dương đứng dậy, thân người hơi loạng choạng, Trương Chính liền vội vàng tiến lên nâng Tần Dương, Tần Dương khoát tay ra dấu bản thân có thể tự đi được.

Hít một hơi thật sâu, Tần Dương ổn định lại thân người, nhàn nhã bước ra khỏi phòng giam, sau đó đi về hướng quảng trường.

Mấy ngày nay cả người Tần Dương liên tục mất khí lực, ăn cơm gần như phải để người khác đút cho, đương nhiên không còn khí lực đánh cờ với Vương Động, hiện giờ rốt cuộc đã tới mười hai huyệt vị phong bế như lời Vương Động nói, đương nhiên cần phải đi gặp hắn một lần.

Tần Dương đi tới quảng trường thì đã thấy Vương Động ngồi ở vị trí của hắn, chẳng qua hiện giờ trước mặt hắn không bày bàn cờ, hắn đang nhàn nhã ngồi trên ghế dựa, dường như đang đợi gì đó.

Tần Dương mang gương mặt trắng bệch đi tới lối đi, nhìn bầu trời xanh bao la trên đỉnh đầu, trong lòng sinh ra cảm giác giống như đã trôi qua mấy đời.

Mấy ngày nay, hắn giống như đang ở luyện ngục, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã giống như cả một thế kỷ trôi qua. Hiện giờ lại có thể được nhìn thấy bầu trời, ánh mặt trời một lần nữa, hắn lập tức hít lấy không khí trong lành, cảm nhận được làn gió thổi qua mặt mới thật sự rõ ràng cảm giác bản thân còn sống.

Cảm giác còn sống thật tốt.

Tần Dương hít thở sâu một hơi, xoay người, chậm rãi đi tới hướng Vương Động, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện Vương Động.

Khi Tần Dương xuất hiện ở đầu lối đi thì ánh mắt Vương Động đã liếc tới, nhìn cả người Tần Dương giống như đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt Vương Động có nhiều thêm mấy phần rung động.

Ánh mắt của Trịnh Quân đứng sau lưng Vương Động nhìn Tần Dương cũng có mấy phần kỳ quái, có chút địch ý, cũng có chút khâm phục không che dấu được.

- Mười hai huyệt vị phong bế, tôi đã sống qua được rồi.

Tần Dương trầm giọng nói, ánh mắt bình tĩnh, thấp thoáng có sự cao ngạo từ sâu trong xương tủy, một loại ngạo khí không cam chịu thua cuộc.

Ánh mắt Vương Động nhìn thẳng chằm chằm Tần Dương, trong ánh mắt ấy bỗng nhiên nhu hòa vài phần, nhẹ nhàng vuốt cằm nói:

- Tốt! Rất tốt!

Tần Dương sửng sốt một chút, từ ngày hắn quen biết Vương Động tới nay, Vương Động luôn thể hiện thái độ lạnh lùng với hắn, trong lời nói luôn ngập tràn sự trào phúng, hiện giờ giọng điệu ôn hòa thế này thì chưa từng nghe thấy bao giờ.

Vương Động khẽ thở ra một hơi, thần sắc có mấy phần cảm khái, còn chưa đợi Tần Dương lên tiếng hỏi thì đã thản nhiên nói:

- Trảm Huyệt Phong Mạch này ban đầu vì tăng cao thực lực nên ta cũng từng phải thừa nhận, cho nên ta biết rõ cậu phải nhận bao nhiêu đau đớn...

Tần Dương mở to hai mắt, giật mình nhìn Vương Động:

- Vương lão, ngài cũng từng trải qua Trảm Huyệt Phong Mạch?

Vương Động mỉm cười nói:

- Đúng, đáng tiếc là ta không chống cự qua nổi phong bế mười hai huyệt vị, hơn nữa thực lực của ta khi ấy còn mạnh hơn cậu... Cậu lợi hại hơn ta rồi!

Tần Dương sửng sốt một chút, trong lúc này không biết phải trả lời Vương Động ra sao.

Ánh mắt Vương Động xem xét kỹ lưỡng Tần Dương, giọng điệu ôn hòa nói:

- Cậu đã sống qua được phong bế mười hai huyệt vị, vậy ta đương nhiên cũng sẽ tuân thủ ước định lúc trước của chúng ta, từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy cậu đồng thuật, hơn nữa còn chỉ điểm cho cậu tu hành tăng thực lực, thực lực của cậu hiện giờ là gì?

Tần Dương thấp giọng nói:

- Giữa khiếu huyệt mười chín, chẳng qua tôi cảm giác khiếu huyệt thứ hai mươi đã buông lỏng, đợi sau khi tôi khôi phục nguyên khí thì chắc hẳn có thể phá được...

Vương Động gật đầu:

- Được, nếu cậu đã sống sót qua Trảm Huyệt Phong Mạch thì tu hành sau này sẽ đơn giản hơn rất nhiều, có lẽ không cần qua mấy tháng thì cậu sẽ đạt tới Tiểu Thành đỉnh phong rồi, về phần có thể qua được Đại Thành hay không thì phải xem chính bản thân cậu.

Tần Dương nghi ngờ hỏi:

- Tại sao tu hành sau này sẽ đơn giản hơn rất nhiều?

Vương Động mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ cậu không phát hiện mấy huyệt vị tiếp theo đều chịu ảnh hưởng của Trảm Huyệt Phong Mạch sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, tôi phát hiện những huyệt vị kia hình như cũng không có cùng mức độ nới lỏng giống nhau, mặc dù chưa được phá vỡ nhưng cũng không phải không phá nổi giống như lúc trước.

- Đúng, đó chính là chỗ thần kỳ của Trảm Huyệt Phong Mạch, có lẽ đây cũng chính là nguyên do mà Miêu Kiếm Cung bảo cậu tới tìm ta, không chỉ vì để học tập đồng thuật, ông ta càng muốn để cậu nhận một lần Trảm Huyệt Phong Mạch, vì Trảm Huyệt Phong Mạch không chỉ giúp tăng tốc độ tu hành của cậu, khiến mấy huyệt vị phía sau nới lỏng, mà càng rõ ràng hơn chính là sẽ tăng độ cứng cáp của kinh mạch, điều này càng có ích hơn đối với việc tu hành.

Trên gương mặt Vương Động thể hiện mấy phần cảm thán:

- Có lẽ cậu chính là một sự khiêu chiến của Miêu Kiếm Cung với ta, ta chấp nhận khiêu chiến, mà kết quả cuộc khiêu chiến này chính là... Ông ta thắng rồi!
Bình Luận (0)
Comment