Chương 892: Lưu Dương bị đàn ông nhìn trúng
Trong phòng giam, Tần Dương chậm rãi mở mắt, ánh mắt mừng rỡ.
Giống như dự đoán, hắn thuận lợi phá huyệt thành công lần nữa, thực lực đạt tới khiếu huyệt hai mươi.
Một tháng đã liên tiếp phá được hai huyệt, tốc độ tu hành thật kinh người, nhưng nghĩ lại trong một tháng này phải nhận sự đau đớn và tra tấn như thế nào liền cảm thấy như chuyện đương nhiên vậy.
Tần Dương đứng dậy, hoạt động tay chân một lần, trong kinh mạch đã không còn cảm giác như bị kim châm hay lửa thiêu nữa, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mặc dù trước đó chưa từng trải qua Trảm Huyệt Phong Mạch, nhưng trong hơn một tháng này, Tần Dương đã thành thói quen bất kể ăn cơm hay đi đường, dù ngủ thì nội khí cũng trong trạng thái vận chuyển tuần hoàn, hiện giờ đã không còn gông xiềng trong người, đương nhiên vận chuyển khí tức càng thuận lợi, điều này cũng tương đương với Tần Dương đều đang điên cuồng tu hành từng giây từng phút.
Khi Tần Dương với tinh thần sáng láng xuất hiện trước mặt đám người Chu Hằng, Chu Hằng cười nói:
- Ôi chà, tinh thần hôm nay trông có vẻ tốt đấy.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, trước kia đều là khảo nghiệm của Vương lão với tôi, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của tôi rồi, cũng may đã chống đỡ qua được.
Bộ dạng bị bức ép khổ cực của Tần Dương trong khoảng thời gian này đám người Chu Hằng đều thấy được, hiện giờ nghe nói hắn đã qua cửa, gương mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ.
- Khảo nghiệm của Vương lão? Ông ấy sẽ chỉ điểm cậu tu hành?
Tần Dương đáp một tiếng:
- Đúng.
Thực lực của Tần Dương trong khu vực nhà tù này không tính là mạnh, cho nên Tần Dương không hề do dự lôi kéo hổ vương Vương Động kia. Có tầng quan hệ này, hắn sẽ không bị người khác khi dễ ở trong nhà tù này.
Chu Hằng hâm mộ nói:
- Vậy chẳng phải cậu là đệ tử của Vương lão rồi sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Cũng không phải, Vương lão chẳng qua cảm thấy tôi là một tài nguyên đào tạo được mới chỉ điểm cho tôi một chút, về phần thu tôi làm đồ đệ thì tôi không có cái phúc khí này.
Chu Hằng cười ha ha:
- Cho dù chỉ là chỉ điểm thì cũng nói rõ rằng Vương lão rất thưởng thức cậu, đây là chuyện trước giờ chưa từng có đâu. Vương lão là người lợi hại nhất ở đây, có ông ấy chiếu cố, cậu cho dù đi ngang cũng không thành vấn đề.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Vương lão là cao nhân, cũng sẽ không quản mấy chuyện cỏn con trong nhà tù này. Khảo nghiệm trước kia của ông ấy với tôi cũng không hề lưu tình chút nào, anh không thấy tôi khi ấy thiếu chút nữa đã chết rồi sao?
Chu hằng hiểu rõ vỗ cánh tay Tần Dương, cười khà khà:
- Mai hoa hương tự khổ hàn lai mà, cơ hội chịu khổ như vậy những người khác muốn còn không được đâu.
Tần Dương bỗng nhiên nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Mặc dù tôi đã vào đây được một tháng, nhưng tôi vẫn thật sự không biết lai lịch của Vương lão, Chu ca anh quen biết rộng có biết tình huống không?
Chu Hằng lắc đầu nói:
- Việc này tôi cũng thật sự không biết, đừng nói là tôi, sợ rằng ở đây không một ai biết cả.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vương lão đã ở đây bao lâu rồi, chẳng lẽ không một ai biết được lai lịch của ông ấy sao?
Chu Hằng suy nghĩ:
- Vương lão tới đây đại khái cũng được mười một năm rồi, thực lực của ông ấy rất cường đại, ở một mình, hơn nữa cũng không thích giao thiệp với tôi, cũng có người từng nghe ngóng, nhưng quả thật không nghe ngóng được tin tức gì liên quan tới ông ấy, cũng không biết đã phạm phải tội gì.
Trong lòng Tần Dương cũng thấy kỳ quái khẽ hỏi:
- Tôi nghe nói người có thực lực cường đại ở đây sẽ có thể thông qua chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt để được giảm hình phạt, thực lực của Vương lão cường đại như vậy, muốn hoàn thành một số nhiệm vụ đặc biệt hẳn rất dễ dàng chứ nhỉ...
Chu Hằng cười khổ nói:
- Điều này thì tôi cũng không rõ, sau khi Vương lão tới đây vẫn luôn sống cuộc sống đơn giản như bây giờ. Đọc sách, đánh cờ, tu hành, mỗi ngày đến ăn cũng ngồi một mình, đều do Trịnh Quân kia đưa về phòng giam cho ông ấy. Tóm lại, ông ấy nhất định rất có địa vị, hơn nữa còn là một tù nhân đặc biệt.
Chu Hằng hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm:
- Mặc kệ ông ấy phạm phải tội gì, thì ông ấy đã cam tâm tình nguyện sống ở đây rồi, nếu không với thực lực của ông ấy thì nơi này không thể cản được ông ấy đâu.
- Bất kể như thế nào, cậu vào đây chỉ có một năm, nếu trong một năm này đi theo Vương lão tử tế tu hành, vậy khẳng định lợi nhận được sẽ không nhỏ, điều này đối với cậu mà nói lần vào nhà tù này cũng chưa hẳn không có phúc duyên gì.
Tần Dương cười ha ha:
- Họa phúc khôn lường, làm sao biết được không phải phúc, có lẽ vận khí của tôi cũng không tệ lắm.
Chu Hằng cười ha ha:
- Cũng không phải ai cũng có thể được một cường giả mạnh như Vương lão chỉ điểm đâu, vận khí này đâu chỉ rất tốt, quả thật là oanh động ấy chứ.
Một tháng trước, Tần Dương mỗi ngày đều bận rộn đấu tranh với Trảm Huyệt Phong Mạch trong cơ thể, căn bản không có thời gian đi làm chuyện khác. Hiện giờ hắn dựa vào thân phận của Vương lão đã đứng vững chân trong khu nhà tù này, hắn rốt cục có thể vừa tu hành vừa đi làm sự việc mà Long Vương đã nhắn nhủ.
Hao tốn mấy ngày, Tần Dương rốt cục tìm được người đàn ông tên Lưu Dương kia.
Khi Tần Dương nhìn thấy Lưu Dương thì Lưu Dương đang bị người ta quần ẩu.
Ba người đang vây quanh đánh Lưu Dương, một vòng người xung quanh đang vỗ tay xem kịch vui. Thực lực ba người kia hiển nhiên đều cao hơn Lưu Dương, Lưu Dương hiển nhiên không phải là đối thủ của họ, cho nên hắn dứt khoát không chống cự, ôm đầu để ba người kia tùy ý đánh, chỉ bảo vệ đầu và mặt của mình, trong ánh mắt lộ ra mấy phần ngoan lệ.
- Nhóc con, tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn một chút, nếu không sau này mỗi ngày đều đánh một lần.
Tần Dương dẫn đám người Trương Chính đi tới, người bên cạnh đều nhường đường cho Tần Dương, dù sao mỗi ngày đều được ngồi đánh cờ đối diện Vương lão, hiện giờ cả nhà tù này có ai không biết hắn đâu?
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Dương nghiêng đầu hỏi một gã sắc mặt cổ quái đang đứng xem kịch vui bên cạnh:
- Đắc tội với người ta sao?
Gã kia cười khà khà, trên gương mặt lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi:
- Không có tội, chẳng qua tên đó được Anh em nhà Âu Dương nhìn trúng, không chịu khuất phục mà thôi.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Nhìn trúng?
Gã kia gật đầu, ánh mắt nóng bỏng:
- Anh em nhà Âu Dương là tội phạm hình sự, bị giam chung thân, đã vào đây được mười năm, trong này không có phụ nữ, cho nên chịu không nổi gặp được đàn ông sẽ có chút suy nghĩ lệch lạc. Thằng nhóc này có vẻ ngoài da thịt mềm mịn, trông qua không khác đàn bà là mấy, cho nên đã bị Anh em nhà Âu Dương nhìn trúng...
Tần Dương kinh ngạc mở to hai mắt:
- Khẩu vị bọn họ nặng như vậy sao? Đến cả đàn ông cũng không tha?
- Khà khà, trong nhà tù này toàn là đàn ông, đến cả ruồi bọ sợ rằng cũng là đực, mấy năm không biết vị thịt đâu còn quan tâm được nhiều như vậy...
Tần Dương nhìn Lưu Dương bị đánh có chút chật vật:
- Cậu ta bị đánh vì không chịu chấp nhận sao?
Một gã khác bên cạnh cười khà khà nói:
- Đúng vậy, đâu ai muốn lỗ đít của mình bị đàn ông chọc, nếu thật sự bị làm, sợ rằng cũng không thể sống được trong này, chi bằng chết đi...
Tần Dương nhìn hai bên một chút:
- Như vậy mà cũng không có ai quản sao?
- Mặc dù trong nhà tù có điều lệ quản lý, nhưng thật ra việc quản lý trong này rất lỏng lẻo, chẳng qua chỉ đánh nhau mà thôi, cũng không phải chém giết tới sống chết, bọn họ cũng chẳng quản, dù sao trong mắt bọn họ chúng ta đều chỉ là một đám cặn bã mà thôi...