Chương 893: Thế giới của kẻ ác
Khi Tần Dương đang chuẩn bị can thiệp thì ba người kia cũng đã ngừng tay.
- Nhóc con, suy nghĩ thật kỹ đi, nếu không lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.
Ba người kia hiển nhiên cũng không cảm thấy bản thân đang làm việc dọa người hoặc không thể để người khác nhìn thấy, ngược lại còn quang minh chính đại uy hiếp Lưu Dương, vốn không để ý ánh mắt của người xung quanh, thậm chí còn có mấy phần dương dương đắc ý.
Lưu Dương bò dậy khỏi mặt đất, há miệng nhổ xuống một bãi nước bọt máu, ánh mắt oán độc nhìn ba gã đối diện, ánh mắt không hề sợ hãi, cười lạnh nói:
- Nếu các người không sợ bị tôi cắn đứt thì có thể thử.
Sắc mặt ba gã lập tức thay đổi, tên cầm đầu hừ lạnh nói:
- Cho mày một ngày suy nghĩ, nếu không ngày mai chúng ta lại tiếp tục chơi, nói trước cho mày biết, ngày mai bọn tao sẽ không cẩn thận chơi tới phế bỏ mấy ngón tay của mày, dù sao ông đây cũng sẽ bị giam cả đời, không quan tâm có thêm mấy năm nữa hay không đâu!
Lưu Dương biến sắc, hiển nhiên lời lẽ uy hiếp của gã cầm đầu này đã có hiệu quả.
Anh em nhà Âu Dương là mấy tên côn đồ tâm ngoan thủ lạt, thực lực đều đã ở Tiểu Thành cảnh đỉnh phong hoặc gần tới Tiểu Thành đỉnh phong. Ba anh em thường ngày gây chuyện thị phi, thích ức hiếp người mới, vì thực lực của bọn họ rất mạnh, ra tay tàn nhẫn, ngoại trừ không dám trêu chọc cao thủ cảnh giới Đại Thành ra, những người khác bọn họ không sợ, cũng là bá chủ một phương trong nhà tù này, xem như một loại biến thái.
Nếu tranh đấu hôm nay đã chấm dứt thì Tần Dương cũng không vội vã ra tay.
Mặc dù nhiệm vụ của hắn là trở thành bạn tri kỷ của Lưu Dương kia, nhưng lựa chọn thời cơ ra tay cũng rất quan trọng, ngoài ra Tần Dương còn phải hiểu một chút ba anh em Âu Dương này mới quyết định ra tay thế nào.
Ba anh em Âu Dương này là người có tiếng trong nhà tù này, Tần Dương chỉ hơi nghe ngóng một chút đã biết rõ tư liệu về ba người này.
- Dương ca, không phải anh muốn giúp Lưu Dương kia đấy chứ?
Trương Chính thấy Tần Dương nghe ngóng, trên gương mặt xuất hiện mấy phần lo lắng. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc hắn coi như biết Tần Dương là người có tâm địa rất tốt, thấy tràng cảnh người khác bị khi dễ này chắc chắn tâm lý không thoải mái...
Tần Dương cũng không giấu diếm, ừ một tiếng:
- Trông Lưu Dương kia rất đáng thương.
Trương Chính khuyên nhủ:
- Dương ca, ba anh em Âu Dương này đều không phải hạng dễ chọc, thực lực của mỗi người đều gần Tiểu Thành đỉnh phong, ra tay ngoan độc, trừ phi có cao thủ Đại Thành can thiệp, nếu không sợ rằng cũng không phải đối thủ của họ. Dù có Vương lão chiếu cố, nhưng ba người kia đều là kẻ điên, chưa chắc sẽ nể tình, trừ phi Vương lão thật sự ra mặt...
Vương lão?
Tần Dương cũng không trông cậy Vương lão ra mặt, mặc dù Vương lão đã dựa theo ước định bắt đầu chỉ điểm cho hắn tu hành và dạy đồng thuật, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn cũng không có tâm lý chăm sóc vãn bối nhà mình, để Vương lão ra mặt vì một thanh niên không quen biết, khả năng này không lớn, đổi lại là mình có lẽ cũng đã bị người ta nhanh chóng đánh chết rồi, có lẽ hắn ta mới mở miệng ngăn cản một chút, về phần những thứ khác thì đừng nghĩ tới.
Ba đối thủ gần Tiểu Thành đỉnh phong sao?
Hai mắt Tần Dương hơi híp lại, khi hắn ở khiếu huyệt mười tám đã có thể đánh đối thủ khiếu huyệt hai mươi ba, hiện giờ thực lực đã đạt tới khiếu huyệt hai mươi, đối chiến với đối thủ Tiểu Thành đỉnh phong hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Ba người, nếu quả thật muốn đánh có lẽ cũng có thể thử xem sao.
Bọn họ ra tay tàn nhẫn, mình cũng không kém, dù sao nhân vật Lý Dương được xây dựng xác thực cũng là một tên dễ kích động hiếu chiến...
Tần Dương suy tư vài giây rồi nói:
- Ba người này sau lưng còn có ai không? Ý của tôi là nếu như đánh bọn họ có thể có cao thủ Đại Thành đứng ra giúp bọn họ hay không?
Trương Chính khẳng định trả lời:
- Cái này ngược lại không có, lời đồn lời bình luận về bọn họ ở trong này quá kém, bị rất nhiều người khinh thường, đến cả những cao thủ Đại Thành kia cũng xem thường bọn họ, chẳng qua cho tới giờ ba người bọn họ đều chỉ ức hiếp những người có thực lực yếu hơn là chính, cũng không chọc tới những cao thủ Đại Thành kia, cho nên cũng không tới ai quản bọn họ làm cái khỉ gió gì.
Tần Dương bĩu môi:
- Mười mấy cao thủ Đại Thành mà đến một người dám làm vì việc nghĩa cũng không có sao?
Trương Chính cười khổ nói:
- Người dám làm vì việc nghĩa sao có thể sống được ở chỗ này, cho dù có người quát tháo thì bọn họ lần này không làm, lần sau thay đổi đối tượng lại tiếp tục, chẳng lẽ có người thật sự kiên nhẫn nhìn chằm chằm bọn họ được sao?
Tần Dương cười gật đầu:
- Được, tôi biết rồi.
Trương Chính thấy biểu tình này của Tần Dương lại một lần nữa khuyên nhủ:
- Ba người kia đều là kẻ điên, Dương ca đừng gây phiền toái cho bản thân mình...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Trong lòng tôi hiểu rõ.
Tần Dương quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Dương, nhìn thấy hắn bước đi khập khiễng về hướng lối đi, cúi thấp đầu, khiến người khác không thể thấy rõ được nét mặt của hắn, nhưng từ góc độ quai hàm đang banh ra kia thì có thể hiểu rõ trong lòng hắn chắc chắn đang ngập tràn sự tức giận.
Chẳng mấy chốc đã tới thời gian thông khí của ngày hôm sau, Tần Dương đã sớm đi tới quảng trường, Vương Động cũng từ từ đi ra, một lần nữa ngồi trên vị trí của mình, Trịnh Quân sắp bàn cờ.
Tần Dương và Vương Động từ từ đánh cờ, ánh mắt của hắn chú ý tới lối đi kia, chỉ chốc lát sau hắn đã thấy được Lưu Dương xuất hiện đầu lối đi.
Nói thực ra Lưu Dương quả thật có dáng vẻ hơi giống nữ giới, thân người cao gầy, đôi mắt xếch hẹp dài, gương mặt trắng trẻo xinh xắn, trông qua rất giống phụ nữ, cũng khó trách hắn bị anh em nhà Âu Dương nhìn trúng.
Sau khi Lưu Dương đi ra khỏi lối đi kia, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh quảng trường, thấy được ba anh em Âu Dương cách đó không xa, cả ba đang chộp tay không có ý tốt theo dõi hắn.
Lưu Dương sa sầm mặt, hắn quay sang nhìn thấy ở góc cách đó không xa Vương Động đang đánh cờ với Tần Dương, cắn răng đi về hướng Tần Dương.
Ba anh em Âu Dương nhìn thấy hướng đi của Lưu Dương, sắc mặt hơi đổi, thế nhưng khi bọn họ thấy Lưu Dương bị Trịnh Quân lạnh lùng ngăn cản, thần sắc buông lỏng đi mấy phần.
Lưu Dương hiển nhiên muốn nhờ Vương Động bảo hộ mình, sau khi hắn bị Trịnh Quân ngăn cản cũng không tới gần hơn được nữa liền đứng lại, hiển nhiên đã chuẩn bị đứng nhờ ở đây rồi.
Trên cả quảng trường khắp nơi đều có người chuẩn bị xem kịch vui, hoặc có người giận mà không dám nói gì, cũng có kẻ thờ ơ lạnh nhạt với việc không liên quan tới mình, hiển nhiên không ai chuẩn bị giúp hắn, giống như trước kia.
Đây là thế giới của kẻ ác.
Lưu Dương đứng dựa ở nơi Vương lão đánh cờ, ba anh em Âu Dương nếu muốn ép hắn tất sẽ phải xảy ra tranh cãi, sẽ quấy nhiễu Vương lão đánh cờ, có lẽ Vương lão dưới cơn giận sẽ ra tay xử lý bọn họ chăng?
Đây đã là cách cuối cùng của Lưu Dương.
Tần Dương liếc mắt nhìn Lưu Dương đứng cách đó năm, sáu thước, không lên tiếng, thu ánh mắt về, đặt trên bàn cờ.
Phần đông tù nhân vây xem thấy một màn như vậy đều tập trung ánh mắt nhìn ba anh em Âu Dương.
Ba anh em Âu Dương hiển nhiên hiểu được ánh mắt này của mọi người có hàm ý gì. Lưu Dương đứng gần chỗ Vương lão, mặc dù Vương lão trước giờ không quản việc không liên quan tới mình, nhưng nếu khiến hắn khó chịu, hắn không hẳn sẽ không ra tay, dù sao xử lý ba người họ cũng chỉ như đánh ba con ruồi mà thôi, các người còn dám lên sao?