Chương 894: Cơ hội một lần cuối cùng
Ba anh em Âu Dương đương nhiên hiểu cách nghĩ của Lưu Dương, ba người thương lượng rất lâu, một mình tên lão đại trong ba anh em nhà Âu Dương đi về hướng kia.
Lưu Dương lập tức khẩn trương, dùng ánh mắt đề phòng nhìn lão đại Âu Dương.
Ánh mắt đám tù nhân vây xem xung quanh đều tụ lại hướng này, đều đang mong đợi xem tràng cảnh xảy ra tiếp theo.
Lão đại Âu Dương đi tới trước mặt Lưu Dương, trước tiên ánh mắt có chút cảnh giác sợ hãi nhìn Vương Động đang đánh cờ, sau đó mới lạnh lùng nói:
- Lưu Dương, mày cho rằng trốn ở chỗ này thì có thể không xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Dương cắn răng, không mở miệng.
Hai mắt lão đại Âu Dương híp lại, vươn tay quàng bả vai Lưu Dương:
- Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện!
Thân người Lưu Dương hơi nghiêng tránh né cánh tay của gã, vẫn không nói gì như cũ.
Lão đại Âu Dương nhếch mày, ánh mắt lộ rõ hung quang:
- Mày cảm thấy trốn được không, Vương lão cũng sẽ không tới căn tin ăn cơm đâu!
Lão đại Âu Dương hiển nhiên đã uy hiếp một cách trắng trợn, đừng tưởng ở đây thì tao không dám làm gì mày, nhưng đã đến căn tin thì sẽ không có Vương lão bảo vệ mày nữa, không phải mày vẫn sẽ bị xử lý sao...
Ánh mắt Lưu Dương lạnh lùng nhìn lão đại Âu Dương, dáng vẻ dứt khoát, rõ ràng không chịu để bị uy hiếp, tuyệt đối không khuất phục.
Lão đại Âu Dương hung tợn nhìn Lưu Dương, nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của hắn, nhưng gã cũng không dám ra tay ở đây, sợ khiến Vương lão bất mãn.
Mặc dù Vương lão xưa nay mặc kệ phân tranh của người khác, nhưng quỷ mới biết ra tay ở đây có khiến Vương lão xuất thủ hay không, dù sao chuyện bản thân bọn chúng làm cũng không phải chuyện tốt gì...
Lão đại Âu Dương giơ tay lên vẫy ở trên không trung với Lưu Dương:
- Mày được! Lá gan cũng lớn lắm! Tối gặp ở căn tin, xem mày có bản lĩnh không đi ăn cơm hay không!
Thêm lời uy hiếp nữa, sau đó lão đại Âu Dương cũng không nói thêm, xoay người trở về.
Mặc dù lão đại Âu Dương đã hơi thấp giọng, nhưng dù sao cũng không cách quá xa, Tần Dương còn là người tu hành, lời này đương nhiên nghe thấy rất rõ ràng.
Tần Dương hạ một con cờ, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Vương Động:
- Vương lão, chuyện ác độc tày trời như vậy xảy ra ngay trước mắt, ngài cũng không quản chút sao?
Vương Động thản nhiên nói:
- Ta cũng không phải Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, vì sao phải xen vào?
Tần Dương nhíu mày:
- Ba anh em Âu Dương này có hành vi tàn ác như vậy, với người có thực lực có uy vọng như Vương lão vì sao lại không chủ trì công đạo thay cho kẻ yếu?
Vương Động cũng không ngẩng đầu lên:
- Chuyện như vậy ở đây xảy ra hàng ngày, ta không phải chúa cứu thế, ta cũng không nhàn hạ thoải mái như vậy...
Vương Động hơi ngừng lại một chút, hạ một con cờ xuống, ngẩng đầu lên ánh mắt đã nhìn thẳng gương mặt Tần Dương, trong ánh mắt có dáng vẻ đùa cợt:
- Nếu cậu thấy không vừa mắt có thể xen vào, cậu cũng đừng quên nếu không có ta bảo vệ cậu thì chính cậu đã khó bảo toàn rồi...
Tần Dương thật ra cũng không cảm thấy ngượng ngùng, dù sao lời Vương Động nói là đúng sự thật, chẳng qua ai bảo Lưu Dương này là mục tiêu của hắn kia chứ?
Tần Dương suy nghĩ một chút nói:
- Nếu như tôi gặp phải nguy hiểm, Vương lão ngài sẽ xuất thủ cứu giúp chứ?
Vương Động thản nhiên nói:
- Chỉ cần không tàn không chết, cho dù cậu bị người ta treo trên tường đánh ta cũng sẽ không quản, trong này muốn làm người tốt phải có giác ngộ bị kẻ ác đánh.
Khi Vương Động nói những lời này, giọng nói cũng không giảm thấp, rất nhiều người ở cách đó không xa cũng nghe thấy, sắc mặt cả đám lập tức thể hiện vẻ kỳ quái.
Ánh mắt Tần Dương lập tức biến đổi, trong lòng cười khổ, Vương lão này đang cố ý đây mà!
Có lời này của Vương lão, sợ rằng người như Lôi Minh sẽ không còn cố kỵ nữa.
Vương Động nhìn Tần Dương, khóe miệng hơi nhếch lên hai phần, trong đôi mắt lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.
Tần Dương thấy được thần sắc của Vương Động, lập tức bĩu môi bất lực.
- Vậy cũng phải cảm tạ Vương lão đã chiếu cố nhiều rồi.
Vương Động thản nhiên đáp lại một câu:
- Không cần khách khí, ta chỉ không muốn ta dạy cậu bao lâu về sau cậu lại bị người ta đánh nửa sống nửa chết, như vậy không phải ta đã dạy dỗ phí công rồi sao?
Tần Dương khẽ mỉm cười, tâm trạng đã nhanh chóng điều chỉnh xong:
- Như vậy cũng đã đủ rồi.
Hiện giờ trong lòng Tần Dương cũng không thật sự trống rỗng, mặc dù Vương lão sẽ không ra tay cứu giúp, nhưng có một câu nói này của hắn thì bản thân sẽ không gặp phải nguy hiểm nào liên quan tới sống chết, hơn nữa trong hơn một tháng nay, Tần Dương luôn mời đám người Chu Hằng ăn tiệc lớn, sao có thể há miệng mắc quai lấy đồ người khác rồi liền thu tay được, nếu thật sự Lôi Minh nhắm vào hnắ, bọn họ còn không ra tay giúp mình sao?
Chỉ cần bọn họ có thể chịu được cao thủ cảnh giới Đại Thành, những người từ Đại Thành trở xuống tới một đánh một, tới hai đánh cả đôi.
Lời này của Vương Động vang lên khi thời gian thông khí còn chưa kết thúc, đương nhiên cơ bản tất cả mọi người đều đã biết rất nhiều người dùng ánh mắt hả hê cười nhìn Tần Dương.
Tần Dương cảm nhận được ánh mắt biến hóa của những người xung quanh, nhưng cũng không để trong lòng.
Khi rời khỏi quảng trường, Chu Hằng đã chạy từ phía sau tới vỗ bả vai Tần Dương, hào phóng nói:
- Lời Vương lão tôi cũng biết rõ rồi, e rằng tên Lôi Minh kia đa phần sẽ suy nghĩ, nhưng không sao, có tôi ở đây, tên kia không dám phách lối đâu!
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì phải cảm tạ Chu ca rồi, ừ, chỉ cần cao thủ Đại Thành không ra tay, những kẻ khác hẳn không cần phiền tới Chu ca!
- Dưới Đại Thành không có địch thủ sao?
Chu Hằng cười ha ha:
- Lý lão đệ cậu tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đợi thêm một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành một cao thủ siêu cấp, tiền đồ rộng mở trước mắt, đến lúc đó đừng quên mấy người bạn trong ngục này đấy.
Tần Dương mỉm cười đảm bảo nói:
- Chu ca nói đùa, đương nhiên sẽ không quên mọi người rồi.
Tần Dương trở lại phòng giam liền nghỉ ngơi một lúc, đến khi cơm tối hắn cùng đám người Trương Chính đi về hướng căn tin.
Trong căn tin đã có không ít người ngồi, Tần Dương bưng cơm của mình ngồi xuống ăn, đồng thời nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào.
Mãi tới khi Tần Dương ăn xong rồi đang chuẩn bị rời đi, bóng dáng Lưu Dương mới xuất hiện ở cửa ra vào, hắn ta cẩn thận nhìn xung quanh, tỏ vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ chạy trốn.
Hắn tìm một vòng, dường như không phát hiện thấy ba anh em Âu Dương mới thở dài một hơi, bước nhanh về phía cửa bán cơm.
Tần Dương ngồi xuống, tạm thời bỏ qua quyết định rời đi.
Lưu Dương hiển nhiên cố ý tới chậm chính vì tránh ba anh em Âu Dương, nhưng Lưu Dương hiển nhiên đã đánh giá thấp ba anh em Âu Dương, khi Lưu Dương mới ăn được mấy miếng thì bóng dáng ba tên đó đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Lưu Dương chấn động, cơm cũng không cố ăn thêm nữa, sải chân chuẩn bị chạy, nhưng ba anh em kia đã sớm có chuẩn bị chặn lại từ hai bên, ngăn chặn đường chạy trốn của Lưu Dương, nhe răng cười ép sát tới.
- Thằng nhóc thối, lần này xem mày chạy trốn được đi đâu!
Vẻ mặt Lưu Dương trắng bệch, thấy bọn họ nhe răng cười hung ác, hắn ta biết lần này e rằng bản thân rốt cuộc không tránh khỏi được rồi.
Lão đại Âu Dương đi tới trước mặt Lưu Dương, từ trên cao nhìn xuống Lưu Dương, cười gằn nói:
- Cơ hội cuối cùng, đáp ứng hay không?
Lưu Dương hết hi vọng chạy trốn, đành phải không đếm xỉa tới, mở miệng phun một ngụm nước bọt tới hướng lão đại Âu Dương.
- Tao fuck mẹ mày!