Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 885 - Chương 895: Có Tiền Có Thể Sai Khiến Ma Quỷ

Chương 895: Có tiền có thể sai khiến ma quỷ
 

Lão đại Âu Dương hiển nhiên không ngờ Lưu Dương dám nhổ nước bọt về hướng mình, vì đứng quá gần không kịp đề phòng cũng không kịp tránh né, ngụm nước bọt kia trực tiếp phun lên mặt gã.

Hai mắt lão đại Âu Dương lập tức đỏ bừng, hung hăng đạp một cước tới.

Thân thể Lưu Dương né sang bên cạnh, nhưng vẫn không tránh né hoàn toàn được, bị lão đại Âu Dương đạp một cước ngã trên mặt đất.

Lão đại Âu Dương vươn ống tay áo xoa nước bọt trên mặt mình, ánh mắt âm trầm đảo qua xung quanh"

- Mọi người đều đã thấy được đây là tên này phun nước bọt lên mặt tôi trước...

Lão nhị và lão tam Âu Dương đứng bên trái và phải đè ngã Lưu Dương, thực lực Lưu Dương yếu kém không đánh lại được tên nào chứ đừng nói là cả ba gã, lập tức bị khống chế hoàn toàn, cố gắng giãy dụa cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Lão đại Âu Dương lạnh lùng nói:

- Đè tay của nó lên mặt đất, tao phải giẫm nát một tay của nó!

Vẻ mặt Lưu Dương trắng bệch, trong ánh mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ, lão nhị và lão tam Âu Dương đã cười gian kéo tay của hắn ta ra ấn trên mặt đất, dùng chân giẫm lên vị trí lưng bàn tay, tạo thành hình thế xòe năm ngón tay.

Lão đại Âu Dương đi tới lạnh lùng nói:

- Nể mặt gương mặt dáng dấp xinh đẹp như vậy của mày, ông đây cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu mày để anh em bọn tao được thoải mái, tao có thể tha cho mạng của mày, nếu không hôm nay mày hãy chào tạm biệt với ngón tay của mày đi.

Lưu Dương nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Fuck. Mày có bản lĩnh giết chết tao đi, bằng không đợi tao ra ngoài rồi, tao không chơi chết bọn mày thì tao chính là cháu!

Lão đại Âu Dương biến sắc, cười gằn nói:

- Có cốt khí, tao thích nhóc con có cốt khí như vậy, nếu không phải nhận tra tấn bằng điện, ông đây nhất định cường bạo mày, mày đã không chịu đáp ứng thì cũng đừng trách tay tao đen...

Lão đại Âu Dương vừa muốn giơ chân lên chuẩn bị hung hăng đạp xuống ngón tay của Lưu Dương, Tần Dương ngồi bên thờ ơ lạnh nhạt rốt cục đứng dậy.

- Dừng tay!

Lão đại Âu Dương dừng lại giữa không trung, sau đó chậm rãi để chân xuống, quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn Tần Dương.

Phần đông tù nhân còn ở lại trong căn tin thấy một màn như vậy, tinh thần cả đám lập tức tỉnh táo, giống như gà cắt tiết, hai mắt lóe sáng nhìn sang bên kia.

Lão đại Âu Dương nhìn Tần Dương đứng dậy, ánh mắt hung ác.

- Lý Dương! Vương lão cũng đã có nói rồi, chỉ cần không đánh chết cậu, ông ta cũng sẽ không nhúng tay quản, cậu đừng tự tìm phiền phức!

Tần Dương cười nói:

- Không cần anh nhắc nhở tôi, tôi hiểu rõ điểm này.

Ánh mắt lão đại Âu Dương hung ác nhìn chằm chằm Tần Dương, cười gằn nói:

- Nói như vậy thì cậu nhất định vẫn phải tìm phiền toái cho mình hả?

Tần Dương cười nói:

- Nếu mấy người thả cậu ta ra, hơn nữa sau này không gây sự với cậu ta nữa, tôi mời mấy người ăn tiệc lớn một tuần lễ, thế nào?

Lão đại Âu Dương hừ lạnh:

- Muốn lấy chút tiền này thu mua bọn này, cậu cũng quá coi thường anh em Âu Dương tôi rồi đấy!

Tần Dương nhún vai:

- Các người không muốn sao, tôi nghĩ nhất định có người nguyện ý đấy.

Lão đại Âu Dương nhíu mày:

- Cậu có ý gì?

Tần Dương cười ha ha quay đầu nhìn đám người của mình:

- Tôi nghĩ ở đây nhất định có không ít cao thủ Đại Thành, ai nguyện ý ra tay xử lý ba người cặn bã này, tôi sẽ mời người đó ăn tiệc lớn một tuần lễ!

Ánh mắt đám người vây xem lập tức sáng ngời, mẹ nó, đây là dùng tiền đập người đấy!

Trong đám người vây xem lúc này có người đứng dậy:

- Tiệc lớn một tuần lễ quá ít, một tháng thì sao?

Tần Dương quay đầu lại, là một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn ánh mắt cương quyết, Tần Dương cười nói:

- Một tháng? Vậy thì ít nhất cũng phải để ba anh em họ nằm bệnh viện một tháng mới được!

- Đồng ý!

Người đàn ông trung niên kia vọt ra như gió xoáy, không nói không rằng trực tiếp xông tới ba anh em Âu Dương:

- Sớm đã chướng mắt các người rồi, vì tiệc lớn một tháng của ông đây, các người chịu khó nằm ngốc ở bệnh viện một tháng đi!

Sắc mặt ba anh em Âu Dương biến đổi kịch liệt, bọn họ không ngờ Tần Dương trực tiếp dùng một chiêu như vậy, đơn giản lỗ mãng nhưng lại vô cùng hiệu quả.

Giam giữ ở đây mặc dù đều là người tu hành, nhưng cũng không có nghĩa mỗi người đều là thổ hào, ngược lại bị giam trong này phần lớn đều là những tên cướp ỷ vào thực lực bản thân mà làm xằng làm bậy, mà những người này bình thường đều rất nghèo, mà giá ở trong ngục giam ít nhất cũng gấp mười lần bên ngoài, thời hạn thi hành án của bọn họ còn dài, bao nhiêu tiền cũng không đủ cho bọn họ tiêu...

Tiệc lớn một tháng, ở bên ngoài có lẽ rất dễ dàng, nhưng ở trong này lại là mức độ thưởng thức siêu cấp hoang phí, không thấy đám người Chu Hằng được Tần Dương thường xuyên mời ăn tiệc lớn để mang vẻ mặt thưởng thức đấy sao, đám người trong này cũng không chỉ có một cao thủ Đại Thành đâu.

Thực lực cảnh giới Tiểu Thành đỉnh phong đương nhiên không phải đối thủ của cao thủ Đại Thành, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không cùng trên một đường thẳng, chỉ chớp mắt thân thể ba anh em Âu Dương đã liên tiếp bay ra ngoài, mỗi người khi rơi xuống đất đều ôm một chân của mình kêu la thảm thiết, hiển nhiên chân của bọn họ đã bị cứng rắn đánh gãy rồi.

Tần Dương nhìn một màn này trong lòng cũng âm thầm thở dài, cảnh giới Đại Thành quả nhiên không phải thứ mà Tiểu Thành có thể chống lại được, đây hoàn toàn là sự cách biệt một tầng, hoàn toàn gặp phải là chết ngay lập tức.

Xem ra bản thân vẫn phải nỗ lực hơn nữa, mau chóng đột phá cảnh giới Đại Thành, nếu không sẽ không thể đánh lại Liễu Phú Ngữ, cũng không thể đánh lại đệ tử của Eisa - Akechi Sohide...

Người đàn ông trung niên thoải mái đánh ba anh em Âu Dương, sau đó đi tới trước mặt Tần Dương:

- Tôi tên Thái Khôn, đợi tôi hết cấm bế sẽ tới tìm cậu!

Lúc này giám ngục đã xuất hiện, không nhanh không chậm đi về hướng này, dáng vẻ cũng không sốt ruột, hiển nhiên đã sớm quen thuộc với loại chuyện này.

Tần Dương chắp tay với Thái Khôn:

- Cảm ơn, đợi anh đi ra, tôi sẽ chuẩn bị tiệc lớn chờ anh!

Thái Khôn dứt khoát gật đầu:

- Được!

Thái Khôn chủ động đi tới phía giám ngục:

- Ba người bọn họ thi bạo với Lưu Dương, tôi thấy chướng mắt, ra tay ngăn cản...

Tần Dương nghe lí do thoái thác của Tần Dương, trong lòng không kiềm chế được cười thầm, mỗi người đều sẽ tự tìm lý do cho mình, trước đó lão đại Âu Dương nói Lưu Dương phun nước bọt lên mặt gã cũng là tìm lý do cho bản thân, hiện giờ Thái Khôn nói mình thấy việc bất bình hăng hái làm việc nghĩa...

Lưu Dương đã bò dậy, nhìn ba anh em Âu Dương ngã trên đất kêu la thảm thiết, dáng vẻ hắn ta thoải mái, nếu không phải có giám ngục ở bên cạnh, nhìn bộ dạng kia của hắn ta giống như còn chuẩn bị tiến lên đánh chó mù đường ấy chứ...

Tần Dương đi tới, cười nói:

- Anh không sao chứ?

Lưu Dương quay đầu lại, trên gương mặt tuấn tú ngập tràn vẻ cảm kích:

- Tôi không sao, Lý Dương, cảm ơn, nếu không có anh, chỉ sợ tay của tôi đã bị phế rồi...

Tần Dương cười nói:

- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi, anh thấy đó, tôi đâu có ra tay đâu.

Lưu Dương bỗng nhiên cười rộ lên:

- Tiền quả nhiên là thứ tốt, sao trước kia tôi không biết tới chiêu này nhỉ?

Tần Dương chớp mắt:

- Vậy giờ anh biết rồi?

Lưu Dương nhướng mày, bộ dáng bỗng nhiên ủ rũ:

- Biết cũng vô dụng, hiện giờ tôi không có tiền...

Hiện giờ không có tiền?

Trong lòng Tần Dương thì thầm, cười nói:

- Không sao, ba anh em Âu Dương ít nhất cũng phải ngây ngốc ở bệnh viện một tháng, lần sau đi ra sẽ thu liễm lại một chút.

- Một tháng?

Trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp mỹ miều của Lưu Dương để lộ mấy phần sát khí:

- Cho tới lúc đó tôi có lẽ cũng có tiền rồi, đợi bọn họ đi ra, tôi sẽ chơi chết bọn họ!
Bình Luận (0)
Comment