Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 886 - Chương 896: Có Thể Sử Dụng Tiền Giải Quyết Đều Không Phải Vấn Đề Lớn

Chương 896: Có thể sử dụng tiền giải quyết đều không phải vấn đề lớn
 

- Dương ca, anh thật bưu hãn!

- Dương ca thật khí phách! Một tháng tiệc lớn, như vậy phải cần bao nhiêu vạn đây!

Đám người Trương Chính, Triệu Đông tận mắt thấy cả quá trình, vốn thấy Tần Dương đi ra, đám bọn họ còn tưởng rằng Tần Dương chuẩn bị đối chiến với ba anh em Âu Dương, không ngờ chiều gió bỗng nhiên thay đổi, Tần Dương lại dùng tiệc lớn một tháng mua được một cao thủ Đại Thành ngay tại chỗ, trực tiếp đánh gãy chân ba anh em Âu Dương...

Kẻ có tiền chính là bưu hãn!

Tần Dương cười ha ha:

- Ăn cơm một tháng mà thôi, tiêu không quá nhiều tiền.

Trương Chính âm thầm tặc lưỡi, xem ra trước khi Tần Dương vào đây hiển nhiên đã là người có tiền rồi, chỉ cần nhìn một tháng này hắn không ngừng mời cơm đã tiêu mấy chục vạn rồi.

Tần Dương thật ra cũng chỉ là tạm thời linh cơ nhất động mà thôi. Hắn thường xuyên mời đám người Chu Hằng ăn tiệc lớn, hắn cũng thấy được biểu lộ mong mỏi của những tù nhân ăn bữa cơm bình thường kia, trong đó cũng bao gồm cả một số cao thủ Đại Thành, cho nên mới bỗng nhiên nghĩ tới nếu mời người ta ăn cơm, có lẽ sẽ có người giúp đỡ.

Những cao thủ này dù sa vào cảnh tù tội thì ít nhiều vẫn có tâm tính cao thủ hai phần, chưa hẳn đã nhận bữa ăn bố thí của hắn, nhưng giao dịch công bằng như vậy bọn họ cũng nguyện ý chấp nhận, nhất là khi kẻ cần xử lý lại chính là ba anh em cặn bã Âu Dương, tất cả lập tức vỗ tay bảo hay, còn có thể kiếm được bữa ăn ngon, mà vẫn thuận lợi thành danh, cớ sao không làm?

Tần Dương ôm tâm tính thử một lần chơi lớn, cho dù thật sự không có người đáp ứng, Tần Dương cũng không sợ hãi, nghiêm trọng quá thì không đánh một thì ba vẫn có thể thắng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thua thảm hại, nếu thực sự đánh nhau, giám ngục đâu thể vẫn đứng xem cuộc vui được?

- Lý huynh đệ, loại chuyện này cậu nên trực tiếp nói với tôi, chỗ tôi có mấy cao thủ, hơn nữa bản thân lên cũng được mà... Tiệc lớn một tháng, như vậy không phải cho không tiện nghi cho người khác sao?

Trong khi ăn bữa sáng ngày hôm sau, Chu Hằng bưng cơm ngồi đối diện Tần Dương, biểu tình tiếc rẻ nói.

Tần Dương cười nói:

- Khi ấy mọi người không phải cũng đều ở đó sao, nếu đã ở đây rồi thì tôi nhất định mời Chu ca ra mặt, nhưng cũng không sao, cũng chỉ là tiệc lớn một tháng mà thôi, anh ta chỉ có một mình, có thể ăn bao nhiêu tiền, chúng ta ăn của chúng ta, không ngại.

Chu Hằng cười nói:

- Luôn được ăn tiệc lớn của Lý huynh đệ, chiếm lợi lớn của cậu, tôi đây làm đại ca trong lòng vẫn thấy xấu hổ đây.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đâu có, đâu có, không có Chu ca bảo vệ, Lôi Minh chỉ sợ đã sớm xử lý tôi rồi, đâu còn an tâm ở trong này được. Không cần nói nhiều, chỉ cần điểm này thôi đã để tôi phải cảm ơn Chu ca đàng hoàng rồi.

Chu Hằng nghe Tần Dương nói như vậy, trong lòng cũng có chút sảng khoái, thầm nghĩ thanh niên trẻ Lý Dương này thật biết làm người, nói chuyện cũng dễ nghe, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

- Lý huynh đệ khách khí rồi, chẳng qua lần này cậu mời người dạy dỗ ba gã cặn bã kia, rất nhiều người đều vỗ tay bảo hay đấy.

Tần Dương cười nói:

- Tôi cũng chỉ vì nhìn không nổi nữa, cũng may có người ra tay, nếu không bản thân tôi cũng sợ bị đánh đây.

Chu Hằng ừ một tiếng:

- Sau này cậu phải gắng hoạt động cùng chúng tôi, nếu có chuyện gì còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:

- Được!

Trong giờ cơm trưa, Lưu Dương bưng chén bát đi nhanh tới bên cạnh Tần Dương, ngồi xuống đối diện Tần Dương.

Tần Dương cười chào hỏi:

- Lưu Dương, anh phạm vào tội gì vậy?

Lưu Dương cười khổ nói:

- Đánh nhau đả thương người.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cũng không khác tôi lắm, tôi cũng đánh thương người, anh bị phán quyết bao lâu?

Lưu Dương bất đắc dĩ nói:

- Một năm, chẳng qua tôi chắc hẳn không ngốc ở đây bao lâu nữa, đợi người nhà tôi chạy tới đây, tôi hẳn có thể nhanh chóng ra ngoài rồi.

Tần Dương kỳ quái hỏi:

- Anh xảy ra chuyện, chẳng lẽ không thông báo cho người nhà sao?

Ánh mắt Lưu Dương thoáng có hai phần mập mờ:

- Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời không liên lạc được.

Nước ngoài?

Tần Dương không có ở hỏi tới, cười nói:

- Tôi cũng nhờ người tìm quan hệ, có lẽ tôi cũng không cần phải ngốc ở đây một năm, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, người cũng không chết, cũng không ai nghiêm túc...

Lưu Dương cười hì hì nói:

- Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải chuyện lớn.

Tần Dương cười nói:

- Trông có vẻ nhà anh hẳn rất có tiền nhỉ.

Lưu Dương sảng khoái gật đầu:

- Ừ, trong nhà rất có tiền, chẳng qua lần này tôi lén chuồn đi chơi, bất cẩn gây họa, trước tôi không muốn để cha mẹ biết, sợ bị đánh...

Tần Dương cũng không dám tin tưởng hoàn toàn lời của Lưu Dương, Lưu Dương này trẻ như vậy, nghĩ tới có lẽ không tới mức có bí mật lớn gì khó lường đáng để Long Tổ chú ý, đa phần cũng vì người phía sau hắn là ai, có lẽ là cha mẹ của hắn chăng?

Long Vương bảo mình làm bạn bè với Lưu Dương là vì sau này khi chấp hành nhiệm vụ thông qua Lưu Dương tiếp xúc với cha mẹ của hắn hay những người khác sao?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Anh ngược lại rất thú vị, đều cùng ngồi tù, còn không nói với người trong nhà, nếu anh nói sớm, nếu thế lực nhà anh đủ lớn, không chừng đã không cần ngồi tù rồi.

Vẻ mặt Lưu Dương đau khổ nói:

- Haiz, sự việc cũng đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, nhưng vào đây một vòng thực sự hiểu biết được rất nhiều chuyện mà trước kia chưa hề được biết tới, cũng quen được Lý Dương anh, anh yên tâm, Lý Dương, tôi nợ anh một ân tình rất lớn, tôi nhất định sẽ báo đáp lại anh!

Tần Dương cười nói:

- Không cần để ở trong lòng, ngày hôm qua coi như đổi lại là người khác tôi cũng sẽ ra tay, dù sao ba tên cặn bã kia quả thực làm chuyện khiến người ta chán ghét mà.

Nhắc tới ba anh em Âu Dương, trong mắt Lưu Dương hiện lên mấy phần tàn nhẫn:

- Có ân báo ân, có oán báo oán, tôi sẽ chơi đùa chết ba người bọn họ!

Tần Dương thuận miệng hỏi:

- Anh chuẩn bị đối phó bọn họ ra sao, dùng tiền đập?

Lưu Dương gật đầu:

- Đúng vậy, tôi không đánh lại được bọn họ, nhưng đợi tôi có được tiền rồi, tôi sẽ mời người xử lý ba bọn họ, phế bỏ đan điền của bọn họ, đến lúc đó bọn họ đã trở thành người thường rồi còn không phải bị tôi tùy tiện chơi đùa sao, ừ, những người bị bọn họ ức hiếp có lẽ cũng không chỉ có mình tôi, đến lúc đó có lẽ căn bản cũng không cần tôi ra tay...

Tần Dương nhíu mày:

- Phế bỏ đan điền, đó là tối kỵ trong nhà tù đấy, sẽ phải chịu hình phạt rất nghiêm khắc, e rằng không có mấy người sẽ chịu đi nhận hình phạt này đâu?

Lưu Dương cười ha hả nói:

- Vì sao ba anh em Âu Dương lại không e ngại gì cả như vậy, là bởi vì bản thân bọn họ là tội phạm hình sự, giam cầm chung thân, không có hi vọng thoát thân, cho nên mới cùng đường, nhưng bị giam chung thân trong này cũng không chỉ có bọn họ, chỉ cần tôi có đủ tiền, để bọn họ sau này sống những ngày tháng thật tốt, uống loại thuốc xịn nhất, anh nói xem bọn họ có nguyện ý duy trì chuyện này hay không?

Tần Dương hiểu rõ gật đầu:

- Nếu như vậy ngược lại không có gì đáng ngại, tuy nhiên số tiền này e rằng không phải một con số nhỏ...

Lưu Dương hơi nhếch mày:

- Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải chuyện lớn.
Bình Luận (0)
Comment