Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 902 - Chương 912: Tất Cả Của Tôi Là Của Chủ Nhân

Chương 912: Tất cả của tôi là của chủ nhân
 

Tiệc lớn tiêu chuẩn còn chưa ăn xong, bên cạnh đã có hơn bốn chai rượu rỗng rồi.

Mấy chai rượu đỏ này đều được ủ nhiều năm với hương vị thuần khiết chính hiệu đắt giá, mỗi chai ít nhất cũng phải tới trên trăm ngàn, người bình thường phải uống rất lâu, nhưng ở đây Tần Dương và Tư Đồ Hương đều uống theo cách "ngược lại".

Kể từ sau lúc Tần Dương cảm thán về uống một ngụm rượu lớn ăn một miếng thịt lớn, mỗi lần Tư Đồ Hương đều rót một ly rượu đỏ đầy lớn, sau đó hào sảng nói "Cạn một ly này".

Bản thân Tần Dương mà người tu hành, tố chất thân thể cường đại, tửu lượng đương nhiên rất tốt, nhưng uống nhanh như vậy thì cũng chỉ sau hai chai đã cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Tần Dương uống cạn ly rượu lần nữa, tầm mắt đảo qua cái chai rỗng bên cạnh, cười nói:

- Đã bốn chai rồi, bữa tiệc lớn này thật không đơn giản, ít nhất cũng phải trên triệu nhỉ.

Gương mặt xinh đẹp của Tư Đồ Hương ửng hồng, điều này khiến dáng vẻ vốn đã xinh đẹp của cô càng kiều diễm hơn, ánh mắt mị hoặc trông càng sáng rực rỡ hơn.

- Mới bốn chai thôi, mới chỉ bắt đầu mà thôi, hôm nay đã uống thì phải uống thoải mái, nói thật đã rất lâu rồi tôi không uống rượu như vậy.

Tư Đồ Hương chỉ chai rượu rỗng với nữ nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, nhân viên phục vụ kia lập tức mở chai rượu đỏ mới đưa tới.

Tần Dương nhìn hai chai rượu đỏ trước mặt, cười nói:

- Xem ra hôm nay cô cố tình muốn chuốc toi uống quá chén đây mà.

Tư Đồ Hương nở nụ cười diễm lệ nói:

- Đã nói rồi, nếu đã uống rượu thì phải uống cho thoải mái, cho dù uống quá chén cũng không sao, anh có thể trực tiếp ngủ ở đây.

Tầm mắt Tần Dương đảo qua cánh cửa phòng ngủ đằng xa, cười nói:

- Đây là chỗ ở của cô, trước giờ chỉ có một mình cô ở, tôi là đàn ông, ở đây không được tiện.

Tư Đồ Hương nhìn Tần Dương, mỉm cười xinh đẹp nói:

- Người khác đương nhiên không được, nhưng anh là chủ nhân của tôi, tất cả của tôi đều là của anh, kể cả tôi...

Khi nói lời này, trong hai mắt của Tư Đồ Hương dường như ngập nước khiến trái tim Tần Dương bỗng nhiên đập nhanh hơn mấy phần.

Cô gái này...

Tư Đồ Hương vốn đã rất xinh đẹp, hôm nay còn hơi say, ánh mắt mông lung kia dường như càng có hương vị quyến rũ và dụ hoặc của một người phụ nữ hơn, khiến không khí xung quanh trong nháy mắt như thay đổi phấp phới hơn vài phần.

- Tôi phát hiện ra hôm nay cô cười nhiều hơn so với trước kia đấy...

Tư Đồ Hương khẽ cười nói:

- Đúng vậy, trước kia vì cừu hận vẫn luôn đè nặng trong tôi, khiến tôi không cách nào thoải mái được, anh giúp tôi báo thù khiến tảng đá lớn đè nặng trong tôi cuối cùng cũng được buông thả, mặc dù quả thật vẫn còn chút bối rối, có cảm giác trống rỗng, nhưng dù thế nào thì chung quy cũng là một sự thoải mái. Hiện giờ đã mấy tháng trôi qua, đương nhiên tôi cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân...

Tần Dương khen:

- Như vậy là tốt, cô cười lên rất đẹp.

Trên gương mặt Tư Đồ Hương càng thể hiện sự vui vẻ nói:

- Anh thật sự cảm thấy như vậy sao, là cảm nhận từ tận đáy lòng phải không?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, cảm nhận từ tận đáy lòng đấy. Trước kia cô xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn mang theo sát khí lạnh lẽo như băng hàn từ tận sâu trong xương tủy, khiến người khác khó có thể thân cận được, nhưng cô của hiện giờ trông có vẻ bình thường hơn, cũng xinh đẹp hơn nhiều.

Tư Đồ Hương mỉm cười:

- Cảm ơn chủ nhân đã khích lệ, tôi nhất định sẽ cố gắng duy trì.

Tần Dương nghe được hai chữ chủ nhân trong miệng Tư Đồ Hương, trong tâm lại thoáng run rẩy một cái.

Tư Đồ Hương lại một lần nữa bưng ly rượu lên:

- Nào, uống rượu.

Tần Dương mỉm cười khuyên:

- Vẫn nên uống ít thôi, đừng uống rượu say.

Tư Đồ Hương bĩu môi nói:

- Chỉ có anh mới biết chuyện của tôi, chỉ có anh mới giúp tôi, tâm tình của tôi rất phức tạp, hôm nay đừng khuyên bảo tôi, được không, tôi chỉ muốn uống một bữa rượu thôi...

Tần Dương thấy Tư Đồ Hương đã nói như vậy cũng không khuyên thêm nữa, dù sao ở đây cũng coi như là nhà của cô, nếu thật sự uống say thì trực tiếp ngủ lại, ngược lại cũng không lo lắng gặp chuyện gì bất trắc.

- Được rồi, cô muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu đi, đúng rồi, không phải cô có chuyện gì đó muốn nói với tôi sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Đợi lát nữa tôi nói cho anh biết.

Tần Dương tức giận nói:

- Bí mật này của cô cũng đã không giấu được nữa rồi, rượu cũng đã uống tới cái dạng này rồi mà cô còn không nói sao?

Tư Đồ Hương cười hì hì, bỗng nhiên giọng điệu tỏ vẻ nũng nịu nói:

- Chủ nhân, anh đừng tức giận nha, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ nói cho anh biết mà.

Tần Dương mở to hai mắt, một loại cảm xúc không tên bỗng nhiên dâng trào trong lòng.

Khi một người đàn ông có cảm giác say lên đầu, thấy được một người phụ nữ xinh đẹp dùng giọng điệu như vậy làm nũng với mình, uy lực này tuyệt đối chính là vô hạn bạo tạc.

Tần Dương khắc chế nội tâm đang bất giấc hướng tới ý nghĩ tà ác của bản thân, nâng ly rượu lên:

- Chớ tỏ vẻ dễ thương đi, cái đó hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ ngày thường của cô... Uống rượu!

Tư Đồ Hương khẽ mỉm cười, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Chủ nhân, anh có biết không, trong thâm tâm tôi vô cùng cảm kích anh...

Tần Dương hiểu gật đầu:

- Có thể hiểu được.

- Có thể hiểu được, nhưng anh cũng không biết loại cảm xúc chân thực này giống như bản thân đang ở trong một vực sâu không người tối tăm, trong lúc trạng thái bản thân tuyệt vọng nhất lại có một người xuất hiện với tia sáng thuần khiết bên cạnh tôi, lôi tay tôi kéo ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, một lần nữa trở lại nhân gian...

Tần Dương trầm mặc, quả thật loại cảm xúc tuyệt vọng này hắn có thể hiểu, nhưng cũng chưa từng thực sự trải qua...

Tuyệt vọng, cụm từ này tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó, nhưng có bao nhiêu người từng chính thức trải qua kia chứ?

Chỉ có những người từng thực sự trải qua mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Giữa hai đầu lông mày của Tư Đồ Hương bỗng xuất hiện lệ quang:

- Khi tôi và anh quyết chiến với nhau, bị anh đánh bại, kinh mạch tổn hại nghiêm trọng, thậm chí sau này còn có thể phải trở thành phế nhân, anh có biết trong thâm tâm tôi tuyệt vọng tới cỡ nào không?

- Tu hành khổ sở trong thời gian dài như vậy, lại rơi vào một kết cục như thế, bị sư phụ của mình ruồng bỏ, không thể báo thù, trở thành kẻ tàn phế, anh biết khi ấy anh và sư phụ... Lục Thiên Sinh nói phải báo thù giúp tôi, tâm tình của tôi như thế nào không, khi anh dẫn tôi trở về, nói cho tôi biết còn cứu được, hơn nữa còn bảo với tôi đợi tôi hồi phục thì cùng tôi đi báo thù, tôi mừng rỡ tới mức như điên không?

Tần Dương sờ chóp mũi, hơi có chút ngượng ngùng nói:

- Là sư phụ tôi cứu cô, tôi chỉ giúp chút việc vặt thôi.

Tư Đồ Hương bưng ly rượu lên, nước mắt lóng lánh trong vành mắt, biểu lộ càng nghiêm túc hơn:

- Ban đầu tôi từng nói bại bởi anh, tôi sẽ tuân thủ ước định làm người hầu năm năm, nhưng nếu anh đã giúp tôi báo thù, cả đời này anh chính là chủ nhân của tôi, tất cả của tôi đều là của chủ nhân anh, điểm này tôi sẽ luôn tuân thủ. Tần Dương, từ khoảnh khắc anh giúp tôi hoàn thành công cuộc báo thù kia, anh chính là chủ nhân cả đời của Tư Đồ Hương này!

Tần Dương thấy Tư Đồ Hương nói nghiêm túc trịnh trọng như vậy, liền bưng ly rượu lên mỉm cười nói:

- Không cần lo trọng như vậy, cô không có gì mời tôi ăn tiệc lớn thịnh soạn như vậy, uống mấy ly rượu ngon, tất cả như vậy là được rồi.

Tư Đồ Hương hơi ngửa đầu, lại nhắc lại lần nữa:

- Tôi nghiêm túc đấy, tất cả của tôi bao gồm cả tôi đều là của chủ nhân!
Bình Luận (0)
Comment