Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 904 - Chương 914: Cô Đã Là Đại Thành Cảnh Rồi?

Chương 914: Cô đã là Đại Thành cảnh rồi?
 

- Khi tôi còn nhỏ cũng là người hoạt bát cởi mở, cũng không phải trời sinh đã thích làm mặt lạnh cả ngày...

Tư Đồ Hương ôm Tần Dương, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Tần Dương:

- Đương nhiên, bộ dạng này cũng chỉ có khi đối với anh mà thôi, người khác còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của tôi đâu.

Tần Dương cười nói:

- Cười nhiều như vậy rất đẹp.

Tư Đồ hương đáp một tiếng:

- Nếu anh thích như vậy thì tôi sẽ luôn như vậy, ừ, tôi cũng cảm nhận được, khi làm chuyện ấy tôi gọi anh một tiếng chủ nhân, anh rất kích động, đó có phải là cảm giác đặc biệt hay không?

Trên gương mặt Tần Dương thể hiện chút ngượng ngùng:

- Cô trước và sau hoàn toàn có cảm giác tưởng như hai người, tôi thậm chí còn hoài nghi có phải cô bị bệnh tâm thần phân liệt hay không, như người có hai tính cách vậy.

Đây chính là cảm giác chân thật từ sâu trong nội tâm của Tần Dương, hắn luôn cảm thấy Tư Đồ Hương biến đổi quá lớn.

Mặc dù sau này vì thua cuộc mà cô gọi hắn là chủ nhân theo ước định, nhưng cảm giác vẫn như bị ép buộc, nhưng sau khi gặp lại kể từ khi hắn giúp cô báo thù sau mấy tháng, hắn lại phát hiện cô giống như hoàn toàn biến thành một người khác, không chỉ thật tình thành ý xưng hô chủ nhân với mình, hơn nữa lời nói và việc làm của cô cũng dường như có thay đổi rất lớn so với trước kia.

Chẳng lẽ trong nội tâm cô nàng ẩn giấu một vài tính cách ẩn gì đó bị kích hoạt rồi?

Cái gì mà nghi thức quái đản?

Rõ ràng đẩy ngược bản thân rồi...

Biểu hiện kích động xinh đẹp trên giường này của cô thật sự là gặp quỷ rồi.

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Cũng không chừng, có lẽ tôi thật sự có nhân cách thứ hai chăng, hoặc có lẽ trong nội tâm của tôi càng thích loại cảm giác có người dựa vào, có người bảo vệ, cảm giác bản thân giống như bé gái được che chở chăng?

Tần Dương nghe vậy cười khổ:

- Lời này của cô nói ra khiến tôi thiếu chút nữa tin đấy.

Tư Đồ Hương ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Dương, giọng nói như mèo nhỏ kêu to:

- Chủ nhân...

Tần Dương ừ một tiếng.

- Chủ nhân...

Tư Đồ Hương lại gọi một tiếng, giọng điệu càng mềm dẻo hơn khi nãy, càng dụ hoặc hơn, khiến hỏa khí trong lòng Tần Dương một lần nữa dâng trào.

Tần Dương xoay người áp Tư Đồ Hương dưới thân thể, dữ dằn nói:

- Mới sáng sớm, đây là chính bản thân cô tự tìm lấy đấy.

Ánh mắt Tư Đồ Hương lúng liếng đưa tình, ngửa mặt nhìn Tần Dương, khẽ hừ nhẹ nói:

- Chủ nhân, thương yêu tôi...

Sau một trận quay cuồng, Tần Dương nằm xuống, gương mặt Tư Đồ Hương ửng hồng ghé lên ngực Tần Dương, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Tần Dương, vẻ mặt thỏa mãn.

- Chủ nhân, mặt của anh bị sao vậy?

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Bị người ta đánh một trận.

Cả hai đều là người tu hành, nếu Tần Dương nói bản thân bị vấp ngã, như vậy căn bản chính là đang vũ nhục chỉ số thông minh của Tư Đồ Hương, huống chi quan hệ của cả hai đã tới mức này, Tần Dương cũng lười giấu diếm.

Tư Đồ hương sửng sốt một chút, chợt nhướng mày:

- Ai đánh?

Tần Dương cười khổ nói:

- Một đệ tử tông phái đối đầu Ẩn Môn, thực lực cảnh giới Đại Thành, tôi không phải đối thủ.

- Kẻ đó đang ở đâu?

Tần Dương nghe giọng điệu của Tư Đồ Hương đột ngột trở nên nghiêm túc hơn, lập tức vươn tay ôm lấy cô, cười nói:

- Cô ta là cao thủ Đại Thành, thực lực của tôi tạm thời còn kém xa cô ta, trước nhịn một chút, sớm muộn cũng có ngày tôi đánh trả lại.

Tư Đồ Hương nhếch hàng mày xinh đẹp:

- Chủ nhân, cảnh giới Đại Thành gì đó có gì hay ho chứ, dám khi dễ anh, tôi đi đánh kẻ đó giúp anh!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Được rồi, tâm ý của cô tôi nhận, nhưng cô đến cả tôi cũng đánh không lại, đương nhiên không phải đối thủ của cô ta.

Tư Đồ Hương cắn môi, nở nụ cười xấu xa nói:

- Nhưng thực lực của tôi cũng đã là Đại Thành cảnh rồi.

Hai mắt Tần Dương lập tức mở to, nụ cười trên gương mặt cũng lập tức cứng lại:

- Cảnh giới Đại Thành? Cô?

Tư Đồ Hương cắn môi:

- Đúng vậy, tôi hiện giờ là người thực lực cảnh giới Đại Thành rồi, anh nói cho tôi biết kẻ đó ở đâu, tôi và kẻ đó đánh một trận, cả gan dám ức hiếp chủ nhân của tôi...

Tần Dương sững sờ nhìn Tư Đồ Hương:

- Cô... lên Đại Thành cảnh từ khi nào?

Ánh mắt Tư Đồ Hương có chút đắc ý nói:

- Tháng trước đó, tôi vốn còn cách Tiểu Thành đỉnh phong một khoảng không xa, lần này trở về cũng không có chuyện gì khác, tôi liền chuyên tâm tu hành một thời gian ngắn, sau đó nhanh chóng đạt tới Tiểu Thành đỉnh phong, sau đó không bao lâu đã thuận lợi phá cảnh...

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Đồ Hương:

- Cô dùng Phá Huyệt đan?

Tư Đồ Hương lắc đầu:

- Không có, tôi vốn chuẩn bị nếu không đột phá được thì sẽ dùng tiền mua một viên Phá Huyệt đan, nhưng không ngờ lại có thể thuận lợi trực tiếp phá cảnh...

Tần Dương kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hương, bỗng nhiên cười khổ nói:

- Xem ra khi trước Lục Thiên Sinh chọn cô làm đệ tử xác thực có nguyên nhân, một cửa khó như cảnh giới Đại Thành lại được cô phá cảnh nhẹ nhàng leo qua như vậy, đúng rồi, đây là kinh ngạc bất ngờ mà cô định nói cho tôi biết sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy, có bất ngờ không, có kinh ngạc không?

Tần Dương cười khổ nói:

- Quả thật đủ bất ngờ, bỗng nhiên cảm thấy thời gian Lục Thiên Sinh và sư phụ tôi đánh cuộc đã chọn sai rồi, nếu cuộc quyết đấu này chậm thêm nửa năm, đợi cô gia nhập cảnh giới Đại Thành rồi, như vậy chẳng phải tôi mới là người bị đánh nằm đo đất sao?

Thần sắc Tư Đồ Hương có chút biến hóa:

- Tôi lại cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ trong khốn cảnh thất bại mới có thể thực sự nhìn thấy lòng dạ con người.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mặc dù cô không phải đệ tử Ẩn Môn, nhưng nếu cô có vấn đề về phương diện tu hành có thể nhờ sư phụ tôi dạy, người nhất định sẽ giúp chỉ điểm cho cô.

Tư Đồ Hương gật đầu:

- Mạc tiên sinh là người tốt.

Tần Dương ừ một tiếng, hỏi:

- Bây giờ cô sống thế nào, ngày ngày tu hành, hay là quản lý công ty, sống cuộc sống của tổng giám đốc mỹ nữ?

Tư Đồ Hương lắc đầu nói:

- Thật ra tôi cũng không hiểu quá nhiều chuyện buôn bán, tôi toàn ủy thác cho đám Mai Điềm thôi, trước kia vì báo thù nên mỗi ngày đều bận rộn... tu hành, hiện giờ rảnh rỗi rồi lại không có chuyện gì để làm, rất nhàm chán.

Trong lòng Tần Dương lập tức dao động:

- Gần đây có thời gian không?

Tư Đồ Hương gật đầu:

- Có, chủ nhân muốn để tôi đi làm chuyện gì sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Cha của Hàn Thanh Thanh trước khi gặp tai nạn từng đầu tư một tổ nghiên cứu nhỏ ở đảo Síp, hiện giờ đã trở thành một viện nghiên cứu lớn, xuất hiện mấy vấn đề trong quyền thừa kế, mấy ngày nữa tôi phải tới đảo Síp xử lý chuyện này, nếu cô không có gì làm thì đi cùng tôi đi, nghe nói có mấy phương thế lực xen vào chuyện này, còn có người chết bị mưu sát, e rằng sẽ phải đối mặt với kẻ địch mạnh, cô tinh thông ám sát, còn có thực lực Đại Thành cảnh, hẳn có thể giúp tôi được chút chuyện...

Tư Đồ Hương không hề do dự đáp ứng:

- Được, chủ nhân, bao giờ tôi xuất phát?

- Năm ngày sau, tôi đã đặt vé máy bay rồi.

Tần Dương trả lời một câu, bỗng biểu lộ có hai phần do dự:

- Hàn Thanh Thanh cũng muốn đi...

Tư Đồ Hương nhếch môi, thần sắc không thay đổi, khẽ nói:

- Chủ nhân, tôi hiểu mà, không nói tới việc tôi sẽ không nói, nguyên nhân chính là tôi là người hầu của chủ nhân, là theo chân chủ nhân giúp việc mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment