Chương 915: Cho cậu kỳ hạn hai tháng
Tần Dương đứng ở cửa nhìn Tư Đồ Hương cùng đi phía sau, trong lòng vẫn có chút không thực tế.
Bởi vì trước và sau đối lập nhau quá lớn khiến Tần Dương không thể không suy nghĩ nhiều.
Hoàn toàn là hai người mà.
Tư Đồ Hương lạnh lùng cao ngạo, là tổng giám đốc luôn ra vẻ cao lãnh kiểu mẫu khiến người khác không dám tới gần, nhưng sau khi báo thù xong được mấy tháng không gặp dường như đã biến thành một chú mèo con mang hình dạng con người, như vậy bình thường không?
- Vì sao cô trước và sau khác biệt lớn như vậy, cô trước kia... không phải như thế này?
Tư Đồ Hương mở trừng hai mắt, mỉm cười nói:
- Lòng dạ con người khó lường, có ai biết được bộ dạng chân chính của người khác đâu, đúng không?
Tần Dương không nhận được một đáp án rõ ràng, nhưng cũng không hỏi tới nữa.
Dù sao sự việc cũng đã như vậy rồi, bản thân hỏi lại còn có ý nghĩa gì nữa không?
- Được rồi, vậy tôi về trường học trước, sáng còn có môn thi, cô... hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối... muốn cùng nhau ăn cơm không?
Câu nói về sau của Tần Dương thoáng có chút do dự, mặc dù quan hệ của hắn và Tư Đồ Hương rất quái dị, vốn chẳng phải cặp đôi tình nhân, nhưng tốt xấu gì bản thân cũng đã chiếm lấy lần đầu tiên của cô nàng, là người đàn ông đầu tiên của cô, trong lòng Tần Dương vẫn có chút cảm xúc khác thường.
Hắn cũng sẽ không thực sự tùy ý sai sử và "sử dụng" Tư Đồ Hương như người hầu được.
Tư Đồ Hương khẽ mỉm cười:
- Chủ nhân không cần cố ý tới ở bên tôi đâu, như những lời hôm qua tôi đã nói, tất cả của tôi đều là của chủ nhân, kể cả thân thể của tôi, nhưng anh làm chủ nhân không cần phải có trách nhiệm với tôi cả đời đâu.
Tần Dương nhìn dáng vẻ bình tĩnh khi nói ra những lời này của Tư Đồ Hương, vẻ mặt thoáng có chút ngượng ngùng.
Cả đời.
Không thể làm vợ cả đời thì thành nữ bộc cả đời?
Là loại còn có thể lên giường kia... ?
Đối với Tư Đồ Hương gia sản tới chục tỷ cũng thoải mái không cần, giống như hai người này dường như cũng không có khác biệt quá lớn...
Chẳng qua Tư Đồ Hương đã nói như vậy rồi, Tần Dương cũng không nói thêm gì nữa, cự tuyệt Tư Đồ Hương tiễn mình, hắn cười nói:
- Được, cô cũng đừng để ý tới tôi nữa, tôi tự gọi xe về được rồi, hai ngày này cô nghỉ ngơi cho khỏe.
- Được, chủ nhân đi thong thả.
Tần Dương gật đầu, sờ chóp mũi, tâm trạng có phần phức tạp rời khỏi cao ốc Hoàn Vũ.
Trước kia dáng vẻ của Tư Đồ Hương như đang đùa cợt gọi hắn là chủ nhân, nhưng sau đêm qua, quan hệ nô bộc này lại thành sự thật, hơn nữa cả hai còn đã xảy ra quan hệ nam nữ...
Việc này thật sự là...
Nếu sư phụ biết được không biết sẽ có thái độ gì đây?
Mặc dù trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, nhưng Tần Dương cũng không định chủ động kể cho sư phụ mình nghe, dù sao việc này có chút xấu hổ.
Tần Dương gọi xe đi thẳng trực tiếp tới trường học, tham gia buổi thi sáng, đây cũng là môn thi cuối cùng của học kỳ này.
Tần Dương hoàn thành bài thi, vừa bước ra khỏi cửa chính liền trông thấy Liễu Phú Ngữ đứng cách cửa phòng học không xa.
Liễu Phú Ngữ mặc chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, phần dưới cơ thể mặc một chiếc quần ngắn màu đen, dưới chân đi đôi giày thể thao, mái tóc dài đen mềm mại buộc đuôi ngựa, trông qua có phần trẻ trung, trẻ hơn rất nhiều so với cách ăn mặc thành thục trước đó của cô nàng.
Có lẽ nghe thấy được động tĩnh sau lưng, Liễu Phú Ngữ quay đầu, vừa hay nhìn thấy Tần Dương trong tầm mắt.
Tần Dương chủ động đi tới, ánh mắt không ngần ngại đánh giá Liễu Phú Ngữ từ trên xuống dưới, thậm chí rõ ràng còn dừng lại ở vị trí trước ngực của cô trong giây lát.
Liễu Phú Ngữ đương nhiên đã nhận ra ánh mắt của Tần Dương khóa tại đâu, tròng mắt xinh đẹp lập tức tỏa ra sát khí.
- Hai mắt đang nhìn gì đấy? Có tin tôi móc nó ra không!
Tần Dương vốn không để ý tới lời uy hiếp của Liễu Phú Ngữ, mỉm cười nói:
- Cách ăn mặc của cô hôm nay có vẻ xinh đẹp quá, rõ ràng trông trẻ hơn nhiều, vì sao mỗi lần quần áo không phải màu đen thì chính là hoa nhỏ, sao phải khiến bản thân thành thục như vậy?
Liễu Phú Ngữ hơi sững sờ, ánh mắt nháy mắt dao động, bỗng nhiên lạnh lùng quát:
- Miệng lưỡi trơn tru, có phải lại muốn bị đánh rồi không!
Mặc dù lời nói hung dữ như vậy, nhưng Tần Dương rõ ràng nghe ra được lời của Liễu Phú Ngữ cũng không lạnh lẽo như trước kia nữa.
Trong lòng Tần Dương không kìm chế được cười thầm, xem ra ai cũng thích được nghe lời khen, cho dù là một đối thủ như Liễu Phú Ngữ cũng không ngoại lệ.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, chẳng lẽ bản thân cô không nhìn ra được sao?
Lời Tần Dương nói là thật, trước kia Tần Dương từng có hai lần được gặp Liễu Phú Ngữ đều thấy cô ta mặc vô cùng thành thục, hôm nay mặc dù quần áo mặc áo phông trắng quần ngắn đen đơn giản, nhưng lại mang dáng vẻ của thanh niên ngập tràn sức sống, cũng thể hiện ra toàn bộ ưu thế của cặp chân dài của cô.
Biểu lộ trên gương mặt Liễu Phú Ngữ thoáng có chút không được tự nhiên, giống như đang cật lực dáng vẻ cao hứng, nhưng đã nhanh chóng bày ra gương mặt lạnh lùng.
- Đi theo tôi, tìm cậu có việc.
Tần Dương mỉm cười, tiêu sái gật đầu:
- Được!
Tần Dương đi theo Liễu Phú Ngữ tới một bên đường không người, Liễu Phú Ngữ đứng thẳng, xoay người lại.
- Tôi đã liên lạc với sư phụ rồi...
Tần Dương tò mò hỏi:
- Sư phụ của cô nói như thế nào?
Liễu Phú Ngữ hừ lạnh:
- Thực lực của cậu hiện giờ ở tiêu chuẩn gì?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Tiểu Thành đỉnh phong.
Ánh mắt Liễu Phú Ngữ có chút kinh ngạc:
- Không ngờ thực lực của cậu gần đây lại tăng nhanh như vậy, tôi nhớ trước kia khi cậu đấu với Tư Đồ hương, thực lực mới chỉ tới mười tám khiếu huyệt thôi nhỉ.
Tần Dương liếc mắt nói:
- Cô cũng đã đánh tới cửa rồi còn không cho phép tôi cố gắng một chút sao, cô có biết mấy tháng qua tôi sống không bằng chết hay không, còn không phải tại cô?
Liễu Phú Ngữ nhíu mày, không phản bác lời Tần Dương nói, chỉ lạnh lùng hỏi lại:
- Cậu đã tới Tiểu Thành đỉnh phong, tại sao không phá cảnh?
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Cô cho rằng phá cảnh là ăn cơm sao, nói ăn một bát là ăn một bát, nói ăn hai bát thì ăn hai bát?
Liễu Phú Ngữ nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Không có Phá Huyệt đan?
Tần Dương bĩu môi:
- Khi tăng lên Tiểu Thành cảnh đã từng dùng rồi.
- Cái gì? Cảnh giới Tiểu Thành đã dùng Phá Huyệt đan?
Tần Dương bất đắc dĩ trả lời trước ánh mắt Liễu Phú Ngữ nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc:
- Khi ấy tôi gặp phải cục diện sống chết, không dùng không được, cảnh giới Tiểu Thành cũng có thể đánh chết người...
Liễu Phú Ngữ do dự, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm:
- Cho cậu hai tháng phá cảnh, chúng ta chiến một trận công bằng, nếu không cũng đừng trách tôi cảnh giới Đại Thành ức hiếp Tiểu Thành cậu.
Tần Dương mở to hai mắt:
- Hai tháng, cái kỳ hạn quỷ gì vậy, ai có thể đảm bảo bản thân nhất định có thể phá cảnh được trong vòng hai tháng.
Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:
- Nếu không làm được, đến lúc đó cậu có thể phải tới Thủy Nguyệt tông làm khách rồi.
Làm khách?
Tần Dương thật sự không tin Thủy Nguyệt tông có tâm trạng tốt như vậy mời hắn tới làm khách. Việc làm khách kia đương nhiên không mang tính bắt buộc, hơn nữa chiếu theo lời sư công nói trước kia, Thủy Nguyệt tông này chính là một cái bẫy, hắn đi vào sẽ không chạy trốn được, mời mình tới làm khách chẳng phải sẽ phải ở trong cái hố kia cả đời sao?