Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 911 - Chương 921: Anh Thật Biết An Ủi Người Khác

Chương 921: Anh thật biết an ủi người khác
 

Khi hai chị em Yến Tử Băng đến, Tần Dương đã đứng đợi sẵn ở tầng dưới đón các cô vào trong công ty.

Hai chị em Yến Tử Băng đứng ở cửa ra vào của công ty, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cả hai cô đều nhuộm tóc, chị gái Yến Tử Tuyết nhuộm màu rượu vang nhạt, em gái Yến Tử Băng nhuộm màu hơi thiên hướng đậm một chút, gần như màu đen, cách ăn mặc của cả hai cũng rất thú vị, hình dáng trước sau đều giống nhau, chỉ có màu sắc là khác nhau.

Chị gái Yến Tử Tuyết mặc chiếc áo phông voan mỏng ngắn tay màu xanh nhạt cùng với quần sóoc cạp cao màu đen, còn em gái Yến Tử Băng mặc áo phông voan mỏng ngắn tay màu đen cùng với quần sóoc cạp cao màu xanh nhạt, đều cùng đi đôi sandal màu thạch anh.

Ngoại hình gần như giống như đúc cộng thêm trang phục đối lập lập tức hấp dẫn bất kỳ ánh mắt của người đàn ông nào.

- Tần Dương!

Nhìn thấy Tần Dương, ánh mắt cả hai cô đều đồng thời sáng lên, cùng tiến lên chào hỏi.

Tần Dương cười nói:

- Hai chị em chẳng lẽ bất cứ lúc nào cũng đều mặc quần áo hình thức giống nhau chỉ khác màu sắc như vậy sao?

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Cũng không phải, chúng tôi không phải tới chơi với anh sao, đương nhiên phải ăn mặc đẹp một chút rồi.

Tần Dương lắc đầu cười nói:

- Hai người như vậy người khác không muốn chú ý cũng không được.

Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:

- Dù sao có anh ở cùng, không ai có thể ức hiếp được chúng tôi, chúng tôi không lo lắng.

Tần Dương cười nói:

- Hai người chỉ lo phải xinh đẹp thế nào, chẳng lẽ không lo lắng hộ hoa sứ giả như tôi phải chịu áp lực lớn sao?

Yến Tử Tuyết chép miệng, làm bộ dạng uất ức:

- Không phải còn có bạn của anh sao, chúng tôi cũng không muốn khiến mất mặt, nếu không lần sau chúng tôi xuất hiện với bộ dạng thật xấu được không? Như vậy ngược lại an toàn hơn, nhưng mà anh sẽ ghét bỏ chúng tôi...

Tần Dương bị chọc cười trước lời Yến Tử Tuyết nói, theo bản năng vươn tay gõ nhẹ đầu cô một cái:

- Coi như biết ăn nói khéo, được rồi, đi thôi!

Yến Tử Tuyết ôm đầu của mình, khẽ nói:

- Lại gõ đầu của tôi, tôi vốn đã không cao rồi, đến lúc không gả được liền dựa vào anh cả đời!

Tần Dương cười nói:

- Không sao, không gả đi được nhiều nhất tôi trợ cấp chút đồ cưới, cho dù không hướng về cô, nhưng chắc chắn vẫn có rất nhiều người muốn hướng tới đống đồ cưới kia của cô.

Yến Tử Băng đứng bên cạnh cười phụt thành tiếng, Yến Tử Tuyết giơ nắm tay vung vẩy về hướng Tần Dương, đồng thời nhìn chằm chằm Yến Tử Băng bên cạnh:

- Không giúp đã đành còn cười chị, quá không phúc hậu mà!

Tần Dương nhìn hai cô, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn, từ sau khi hắn tới Trung Hải cũng quen không ít người, mỹ nữ cũng không thiếu, nhưng phần lớn tính cách của họ đều tương đối chững chạc, Văn Vũ Nghiên, Trang Mộng Điệp, Lý Tư Kỳ, dù là Hàn Thanh Thanh cũng có phần chững chạc, nhưng hai cô gái trước mặt này thật ra cũng không chênh lệch mấy tuổi so với những cô nàng kia, nhưng tâm tính lại trẻ con nhất, ở cùng hai người bọn họ bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được sự vui vẻ và nhẹ nhàng của tuổi trẻ.

Khi nhớ lại những điều này, Tần Dương liền cười khổ trong lòng, hắn đánh giá chị em Yến Tử Tuyết như vậy, nhưng thật ra chính bản thân hắn cũng không lớn hơn hai cô ấy bao nhiêu, nhưng tâm tính thành thục này thì đã cách xa nhau vạn dặm rồi.

Tần Dương dẫn hai cô đi về phía phòng làm việc của King Kong, suốt dọc đường này hai cỗ đã thu hút không ít ánh mắt hâm mộ của đám nhân viên nữ và ánh mắt kinh diễm của các nhân viên nam, thậm chí có nhiều người theo bản năng ngừng làm công việc trong tay lại lén nhìn cả hai.

- Oa, cặp chị em đẹp quá, các cô ấy hẳn là song sinh nhỉ?

- Các cô ấy là bạn của tổng giám đốc Tần sao?

- Đẹp quá, thật sự hâm mộ tới phát khóc!

- Nếu bạn gái của tôi có thể xinh đẹp được như các cô ấy thì muốn bảo tôi làm gì tôi cũng làm.

- Câm cái miệng cậu lại đi, nếu bị tổng giám đốc Tần nghe thấy được, cậu còn muốn được đi làm hay không.

Lỗ tai Tần Dương truyền tới tiếng nghị luận của phần đông các nhân viên, trong lòng thật ra cũng không tức giận, nhưng lại có phần bất lực, xem ra việc hắn đưa các cô ấy tới đây quả thật có chút thất sách rồi.

Cặp chị em song sinh này mang lực sát thương thực sự quá lớn.

Qua cách bộ phận tiêu thụ không xa liền thấy cửa phòng làm việc của Văn Vũ Nghiên được mở ra, Văn Vũ Nghiên cầm theo túi xách đi ra, đúng lúc chạm mặt ba người Tần Dương, dáng vẻ hơi sửng sốt, bước chân thoáng ngừng lại.

Văn Vũ Nghiên đã từng gặp chị em Yến gia, cho nên vẻ mặt cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tự nhiên, mỉm cười nói:

- Yến Tử Tuyết, Yến Tử Băng, hai cô tới tìm Tần Dương à.

Chị em Yến Tử Tuyết kinh ngạc liếc mắt nhìn phòng làm việc của giám đốc, Yến Tử Tuyết gật đầu:

- Ừ, không phải mới tốt nghiệp đại học sao, chúng tôi tới tìm Tần Dương chơi, thuận tiện cầu anh ấy chút chuyện.

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên đảo qua cả phòng làm việc, cười nhạt nói:

- Được, tôi ra ngoài gặp khách hàng, mấy người từ từ chơi đi.

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên nhìn thoáng qua Tần Dương chứa vẻ thâm ý.

Tần Dương sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng hỏi:

- Tôi định tối nay cùng ăn bữa cơm với mấy người bạn cũ là trưởng phòng an ninh Vương và giám đốc Trang, mấy cô ấy đúng lúc có việc tìm tôi, tôi liền bảo các cô ấy tới, tối nay cô có muốn đi cùng không?

Văn Vũ Nghiên mỉm cười đáp:

- Trưa nay ăn hơi nhiều chút, tối tôi không đi đâu, thể chất tôi như vậy, tôi cũng không muốn bị béo lên.

Tần Dương vốn cũng không định mời Văn Vũ Nghiên, dù sao trưa nay cũng đã cùng ăn, tối mai còn tới nhà cô ăn cơm, thấy Văn Vũ Nghiên từ chối, Tần Dương cũng tiêu sái gật đầu:

- Được, vậy cô bận việc của mình đi, mai chúng ta gặp lại.

Văn Vũ Nghiên gật đầu, tạm biệt hai chị em Yến Tử Tuyết, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Yến Tử Tuyết quay đầu liếc nhìn bóng lưng của Văn Vũ Nghiên, kinh ngạc hỏi:

- Tần Dương, cô ấy làm việc ở đây sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng.

Yến Tử Tuyết tò mò hỏi:

- Chuyện gì vậy, không phải cô ấy có công ty quảng cáo của riêng mình sao, hơn nữa tập đoàn Thiên Bác của cha cô ấy nổi tiếng lắm đấy, sao cô ấy lại làm việc ở chỗ này?

Tần Dương cười nói:

- Tôi đào tới đấy, cô ấy đảm nhiệm chức vị giám đốc kế hoạch ở đây, xây dựng kế hoạch, nghiệp vụ của cả tập đoàn, mở rộng marketing... đều do cô ấy quyết định, những người khác không can thiệp được, có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy rèn luyện năng lực bản thân tốt hơn cho nên mới tới đây.

Yến Tử Tuyết dựng thẳng ngón cái với Tần Dương:

- Thật lợi hại, công ty mình mặc kệ, bản thân chạy tới làm công giúp người ta...

Tần Dương cười nói:

- Công ty kia của cô ấy hiện giờ có người quản lý rồi, hơn nữa công ty kia chẳng qua chỉ công ty luyện tập lúc trước của cô ấy mà thôi, mặc dù được tiếp xúc nhiều với khách hàng, công việc nhiều, nhưng không dốc lòng được như ở Thi Nhã.

Yến Tử Tuyết khâm phục nói:

- Dù nói thế nào đi nữa thì cô ấy cũng thật sự lợi hại, đổi lại là tôi cũng khó có khả năng làm được tới vậy.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Mỗi người đều có sở trường và sở đoảng riêng của bản thân, chẳng qua ưu thế của thiên tài mạnh hơn một chút, khuyết điểm cũng ít hơn mà thôi.

Yến Tử Tuyết mỉm cười nhìn Tần Dương:

- Anh thật biết cách an ủi người khác.

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ nói lời thật thôi.

Yến Tử Băng cười nói:

- Đúng mà, lời thật mới là lời an ủi người khác tốt nhất đấy.

Tần Dương cười ha hả nói:

- Vậy chẳng phải đúng rồi sao, đi thôi, nếu chúng ta còn tiếp tục đứng ở đây chắc hẳn sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của công ty...
Bình Luận (0)
Comment