Chương 944: Viện nghiên cứu HurricaneViện nghiên cứu Hurricane
Thân người Mạnh Thu ngửa ra sau, tựa lên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm Anders, trong đáy mắt có mấy phần tức giận.
Anders là muốn buộc chặt lợi ích với hắn, nâng cao giá cả, nhưng nói cho cùng mục đích hắn ta làm như vậy vẫn không thay đổi.
Hắn ta muốn bán Hurricane, hắn ta muốn chạy khỏi đây, cầm theo một số tiền lớn mở ra một con đường kinh doanh mới, hoàn toàn ném lại cơ ngơi đã phấn đấu trong hai mươi năm cuộc đời này, mai táng nó trong con đường biển ở Larnaca.
Hắn đây còn có thể kiên trì được sao?
Mạnh Thu đương nhiên không muốn từ bỏ như vậy, nhưng hắn cũng biết cục diện hiện giờ không phải thứ hắn có thể khống chế, hắn lo lắng nhất là nếu bản thân không đáp ứng có thể sẽ phải theo gót như Tôn Kiến Hồng hay không.
Trong năm người sáng lập viện nghiên cứu Hurricane thì có ba người Trung Quốc, đương nhiên càng thân cận hơn một chút. Sau khi Hàn Vân Hải chết, Mạnh Thu và Tôn Kiến Hồng qua lại cực kỳ gần, trước khi Tôn Kiến Hồng gặp chuyện bất trắc hai người bọn họ còn từng cùng trao đổi thái độ, bọn họ muốn hợp vốn vào để chống đỡ cho Hurricane, nhưng chỉ chớp mắt Tôn Kiến Hồng đã dùng cái giá thấp năm triệu bán cổ phần của mình đi, hơn nữa còn chết bất ngờ, điều này khiến Mạnh Thu không thể không suy nghĩ nhiều...
Anders thấy Mạnh Thu trầm ngâm không nói, mỉm cười khuyên nhủ:
- Chuyện này đã không thể kéo dài được nữa, tôi đã điều tra qua, Beaune và Hắc Nguyệt đều không phải hạng dễ chọc, nếu chúng ta còn tiếp tục kéo dài có lẽ Tôn Kiến Hồng kia chính là kết quả của chúng ta, đây đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, nếu đã không thể giữ lại, vậy vì sao không do dự bán ra với cái giá lớn một chút đây?
Mạnh Thu nhìn chằm chằm Anders:
- Anh làm sao biết được bọn họ sẽ không nói dối, sau đó xử lý chúng ta cũng như xử lý Tôn Kiến Hồng chứ?
Anders mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần anh đáp ứng, chúng ta sẽ rời khỏi đảo Síp, sau đó ký kết hợp đồng ở quốc gia khác, sau khi nhận được tiền chúng ta có thể tới nơi khác, bọn họ đã cho tiền, cũng nắm được cổ phần rồi đương nhiên không cần phải xử lý chúng ta nữa, anh nói có phải không?
Mạnh Thu trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên chuyển chủ đề:
- Hôm nay con gái của Hàn Vân Hải đã tới, đồng hành hình như còn có bạn của cô nhóc kia, Tả Hạo Tĩnh có vẻ rất để ý, người này hình như là đến giúp cô ta giải quyết vấn đề...
Anders chẳng thèm ngó tới nói:
- Việc này tôi đã nghe Emre báo cáo qua, chẳng qua chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi, đi theo ngoại trừ con gái của Hàn Vân Hải còn có một mỹ nữ khác, có lẽ chỉ là một nhân vật giàu có hơi có chút bối cảnh mà thôi, lấy cớ giúp đỡ nhưng thực ra là đi tán gái đi, chúng ta cũng đã hết cách, một người ngoài như bọn họ có thể làm được gì...
Vẻ mặt Mạnh Thu có chút phức tạp:
- Việc này chung quy vẫn là chúng ta có lỗi với lão Hàn, hiện giờ tình huống như thế này, nếu có thể vẫn không nên liên lụy tới vợ con cậu ta, chúng ta đã có lỗi với lão Hàn một lần rồi, chẳng lẽ còn muốn có lỗi với cậu ta lần thứ hai sao, chúng ta cũng biết điều cậu ta quan tâm nhất chính là vợ và con gái của cậu ấy...
Anders nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy ngày mai chúng ta đi nói với Tả Hạo Tĩnh một chút, nếu cô ta nguyện ý, hai mươi phần trăm cổ phần của cô ta và con gái có thể ủy thác để tôi đàm phán, sáu mươi phần trăm cổ phần, ai cầm được trong tay thì có thể trực tiếp khống chế cổ phần rồi, tôi nghĩ bất kể là Beaune và Hắc Nguyệt chắc chắn đều sẽ nguyện ý ra một cái giá tốt để hoàn toàn giải quyết chuyện này.
Mạnh Thu gật đầu, suy nghĩ một chút lại bổ sung:
- Thôi, chuyện này để tôi đi thôi, dù sao cả hai bên cũng đều là người Hoa, chung quy có thể nói chuyện dễ dàng hơn một chút.
Anders nhún vai nói:
- Cũng được, hai mẹ con họ thật ra vốn không hề có bất cứ quyền phản kháng nào, trước cũng vì cô ta vẫn luôn không để con gái mình qua đây, việc này vẫn mãi không thể tiến hành được, hiện giờ con gái cũng đã tới, có thể giao dịch kế thừa cổ phần, Beaune và Hắc Nguyệt có lẽ cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ của anh phải nhanh một chút, nếu để bọn họ ra tay trước chung quy sẽ làm suy yếu giá trị của chúng ta.
Mạnh Thu xoa mặt thật mạnh:
- Được, ngày mai tôi liền đi tìm cô ta nói chuyện.
Anders đứng dậy:
- Được, đã như vậy tôi cũng không muốn quấy rầy nữa, đợi tin tức của anh.
- Được!
Sau khi Anders dẫn theo mấy thủ hạ rời đi, Mạnh Thu ngồi lại lên ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối hung hăng vò tóc của mình, trên gương mặt lộ ra thần sắc phức tạp khó tả.
Đau đớn, bối rối, hối hận, áy náy.
Tần Dương tỉnh lại trên chiếc giường lớn ở khách sạn, cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, tiện tay gửi tin nhắn cho Tư Đồ Hương.
- Đã tới chưa?
- Tối qua đã tới rồi, tôi ở khách sạn Castle, cách anh khoảng hai trăm mét.
- Được, mấy ngày này vất vả cho cô rồi, đợi sau khi sự việc làm xong tôi mời cô ăn bữa lớn.
- Được.
Tần Dương nhìn chữ 'được' dứt khoát kia cười khổ lắc đầu, xóa tin nhắn, ném điện thoại đi, sau đó vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa một cái, thay bộ quần áo khác, Tần Dương đi tới gõ cửa phòng của Liễu Phú Ngữ cách vách.
Liễu Phú Ngữ mở cửa phòng, thấy Tần Dương liền thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
Tần Dương cười nói:
- Chẳng lẽ cô không định ăn sáng sao?
- À!
Liễu Phú Ngữ xoay người rút thẻ phòng, dứt khoát đi ra ngoài.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua dáng vẻ Liễu Phú Ngữ mặc áo phông quần ngắn giầy thể thao, cười nói:
- Bộ trang phục này của cô ngược lại có vẻ rất nhập gia tùy tục đấy.
Liễu Phú Ngữ thản nhiên trả lời:
- Nếu quả thật là nhập gia tùy tục thì tôi cũng sẽ không đi giầy thể thao rồi, mà phải đi xăng đan hoặc dép lê.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy vì sao cô không đi như vậy?
Ánh mắt Liễu Phú Ngữ nhìn Tần Dương như nhìn một kẻ ngốc nói:
- Vì giầy thể thao chạy nhanh, thích hợp ứng phó với những sự việc xảy ra đột ngột.
Tần Dương giật mình, có chút ngượng ngùng sờ mũi, hắn ngược lại không ngờ Liễu Phú Ngữ hòa nhập với tình huống nhanh như vậy, còn đã chuẩn bị sẵn ứng phó với những vấn đề xảy ra đột ngột, dù sao cô cũng không phải tới với thân phận là vệ sĩ hay cấp dưới của Tần Dương, mà là một đối thủ không có chuyện bị nghe sai bảo...
Tần Dương lại gọi Hàn Thanh Thanh, cả ba cùng đi tới phòng ăn khách sạn ăn bữa sáng, sau đó trước đề nghị của Tần Dương, cả ba rời khỏi khách sạn, bắt đầu lén qua hướng viện nghiên cứu Hurricane, coi như là du lịch, dù sao Tần Dương hiện giờ đang chờ Tả Hạo Tĩnh thông báo, ngoài ra hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.
Viện nghiên cứu Hurricane cách khách sạn khoảng mười phút đi bộ, ba người nhanh chóng thấy được một tòa nhà ba tầng cũng không cao ở phía trước.
Ánh mắt Tần Dương thoáng có chút hiếu kỳ:
- Đây là viện nghiên cứu Hurricane, tại sao kém quá xa so với tưởng tượng của mình vậy?
Diện tích của ba tầng cũng không coi là nhỏ, nhưng loại kiến trúc này trông qua thật sự không giống như công nghệ cao, một vòng xung quanh là một bức tường bao quanh trông qua rất rộng, bên trên trồng cỏ, hoa tươi và một số cây cọ.
Liễu Phú Ngữ cũng nhíu mày:
- Trông có vẻ không ra gì cả.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười:
- Mặc dù mình chưa từng tới, nhưng mình nghe mẹ nói viện nghiên cứu Hurricane là ở dưới mặt đất, bên trên mặt đất chỉ là một số nghiên cứu không quan trọng, nghiên cứu quan trọng thực sự toàn bộ đều tiến hành ở bên dưới...