Chương 960: Cảm giác thất bại
- Tôi có thể đứng bên cạnh quan sát không?
Tần Dương quay đầu khẽ mỉm cười:
- Đương nhiên có thể, nhưng không được lên tiếng, cũng không được quấy nhiễu tôi là được.
- Được.
Liễu Phú Ngữ ngồi xuống một cái ghế ở trong góc, Tư Đồ Hương thì đứng ở vị trí cạnh cửa, cùng lúc nhận trách nhiệm canh gác và canh chừng Phils cùng với một thủ hạ khác của gã.
Tần Dương vươn tay điểm vài cái trên thân người đàn ông kia, vỗ một chưởng trên đan điền của gã, một chỉ cuối cùng hung hăng điểm lên vị trí trái tim của gã.
Nội khí giống như dòng điện chọc tới trái tim của gã, người đàn ông kia bỗng nhiên mở mắt, hít một hơi lớn, giống như người chết đuối vừa nổi lên mặt nước, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy toàn thân.
Chẳng lẽ gã đã chết rồi sao?
Ấn tượng cuối cùng trong đầu gã dừng lại ở giây phút xe lật, đột ngột mở to mắt, xung quanh tối đen, điều này khiến gã theo bản năng nảy ra một ý nghĩ.
- Nhìn tôi đây.
Một giọng nói lạnh lùng mà kỳ dị bỗng nhiên truyền tới lỗ tai gã, gã quay đầu liền thấy một người đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt kia có lực hấp dẫn giống như một nam châm, hấp dẫn ánh mắt của gã.
Ánh mắt của gã bị cặp mắt kia hấp dẫn, trong nội tâm cảm thấy không bình thường, giống như sắp bị lấy ra, nhưng căn bản không làm được. Gã cảm giác ánh mắt của mình bị hấp dẫn, kéo theo đó là cả thần trí cũng dần dần bị hấp dẫn, sau đó tư duy bắt đầu trở nên trì độn, mơ hồ.
- Anh tên là gì?
Giọng nói kia giống như âm thanh từ trên trời giáng xuống truyền tới lỗ tai của gã, gã theo bản năng mở miệng trả lời:
- Luke Hausmann.
- Anh sinh vào ngày nào?
Trong đầu Luke dần hỗn loạn, trả lời theo bản năng, trong nội tâm thấp thoáng có chút kháng cự, nhưng vẫn đề này đều đơn giản, căn bản cũng không cần dùng tới đầu óc, hoàn toàn là một loại bản năng, thuận thế trả lời.
Từng câu hỏi hỏi liên tiếp căn bản không cho Luke giãy dụa tự hỏi hay phản kháng, mức độ vấn đề cũng từ đơn giản nhất là tên họ, ngày tháng năm sinh dần khó lên.
- Anh làm việc ở đâu?
- Klein là ông chủ của anh?
- Công việc ngày thường của anh là gì?
- Tôn Kiến Hồng là các người giết chết?
Khi Tần Dương hỏi tới vấn đề quan trọng này thì đầu óc của Luke đã vận chuyển giống như một cái máy tính, đã sớm không cách nào tự hỏi bản thân, không hề do dự đáp.
- Đúng.
- Các người ngày đó làm thế nào bắt cóc được Tôn Kiến Hồng, làm sao khiến ông ta chuyển cổ phần được cho Beaune, cuối cùng giết ông ta ra sao?
- Cổ phần chuyển sang thế nào tôi không rõ lắm, tôi chỉ theo chân Phils cùng đi bắt cóc Tôn Kiến Hồng, dẫn ông ta tới chỗ ở của Klein, sau khi Tôn Kiến Hồng rời khỏi, Phils sắp xếp một người lái xe cán chết Tôn Kiến Hồng...
Liễu Phú Ngữ ngồi ở một góc, nhìn một màn này, trong lòng thể hiện mấy phần hãi hùng, nhưng bỗng nghĩ tới sư công của Tần Dương là Miêu Kiếm Cung, trong lòng lập tức định thần lại.
Người đàn ông này hẳn bị Tần Dương thôi miên.
Miêu Kiếm Cung được gọi là Tam Nhãn Thần Quân, tu vi đồng thuật rất cao, vô cùng khủng bố, thậm chí có thể tới mức điều khiển hành vi của một người, Tần Dương là truyền nhân của Ẩn Môn biết đồng thuật cũng hoàn toàn bình thường.
Thủy Nguyệt tông đối đầu với Ẩn Môn, đương nhiên cũng có phần hiểu rõ Ẩn Môn. Mạc Vũ mặc dù là đệ tử của Miêu Kiếm Cung, nhưng cũng không kế thừa đồng thuật của Miêu Kiếm Cung, vì hắn không có thiên phú ở phương diện này, nhưng trên phương diện y thuật Mạc Vũ lại có thiên phú đặc biệt, tuổi còn trẻ cũng đã có được bản lĩnh giỏi bậc nhất, cuối cùng đạt được danh hiệu Y Vũ Song Tuyệt.
Bình thường có thiên phú đặc biệt trên phương diện nào đó cũng cần tới sau cảnh giới Đại Thành mới có thể chân chính phát triển, đương nhiên Tần Dương đã biểu hiện ra thiên phú rất cao trên phương diện y thuật rồi, cho nên Liễu Phú Ngữ theo bản năng cho rằng Tần Dương sẽ kế thừa y bát của Mạc Vũ, phát dương quang đại y thuật thành bản lĩnh lợi hại nhất của mình, không ngờ đột ngột phát hiện Tần Dương biết đồng thuật, hơn nữa trông qua cấp bậc có vẻ không thấp.
Tần Dương cũng không xếp đặt quá nhiều, chỉ qua mấy câu hỏi trông có vẻ đơn giản, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt đối phương, sau đó thôi miên đối phương, để đối phương trả lời những câu hỏi từ dễ tới khó, mặc dù còn chưa bá đạo bằng Tam Nhãn Thần Quân Miêu Kiếm Cung, nhưng cũng đã có chút thành tựu rồi.
Tần Dương này thật đúng là không đơn giản.
Bản lĩnh trên người hắn tùy tiện chọn một cái đặt trên người bình thường, người bình thường này đã có thể trở thành một người đặc biệt nổi tiếng có bản lĩnh, có thể chiếm một hạng ở một lĩnh vực nhất định, có được thanh danh, nhưng khi toàn bộ những bản lĩnh này đều tập trung trên một người, vậy người đó phải ưu tú tới mức nào đây?
Lời của Tư Đồ Hương một lần nữa xuất hiện trong lòng Liễu Phú Ngữ, quả thật hắn chẳng qua chỉ trẻ hơn mình mấy tuổi mà thôi, bản thân cô chuyên tâm tu hành, ở vào độ tuổi của hắn dường như còn chưa tiến vào tới Tiểu Thành đỉnh phong đâu.
Bản thân cô hình như ngoại trừ tuổi lớn hơn so với hắn ra, thực lực cũng bởi vậy cường hãn hơn hắn một chút ra, thì hình như ở những phương diện khác cô thật sự kém hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm của Liễu Phú Ngữ không khỏi dâng lên mấy phần thất bại.
Tư Đồ Hương đứng ở cửa nhìn một màn này, trong đôi mắt bình tĩnh càng sáng ngời hơn, theo bản năng quay đầu liếc nhìn Liễu Phú Ngữ bên cạnh, thấy Liễu Phú Ngữ cau mày lộ dáng vẻ trầm tư, khóe miệng liền nhếch lên.
Trước kia nói những lời kia với Liễu Phú Ngữ cũng là lời trong lòng cô, cô cố ý nói như vậy vì để đả kích sự "phách lối" của Liễu Phú Ngữ. Làm người phụ nữ hoặc người hầu của Tần Dương, cô đương nhiên không muốn nhìn thấy Tần Dương bị người khác khi dễ, nhất là bị người phụ nữ khác ức hiếp.
Tần Dương ngược lại không chú ý tới nội tâm phức tạp của hai người phụ nữ này, hắn hết sức chuyên chú thi triển đồng thuật, từ từ hỏi ra từng vấn đề bản thân muốn hỏi, vô cùng tường tận.
Cuối cùng, Tần Dương đã hỏi xong đợt câu hỏi đầu tiên, ngừng camera, nhắm mắt lại, vươn tay xoa huyệt thái dương của mình.
- Đổi người tiếp theo.
Tư Đồ Hương yên lặng đi tới, không nói không rằng trực tiếp đánh người đàn ông kia hôn mê bất tỉnh, sau đó kéo ra ngoài, đổi một người khác vào.
Tần Dương nghỉ ngơi dưỡng sức trong chốc lát, lại lần nữa bắt đầu đợt thẩm vấn thứ hai, vì có đợt hỏi đầu dẫn mồi, câu hỏi của Tần Dương càng châm chích hơn, càng có hiệu suất hơn, không bao lâu sau đã xong đợt hỏi thứ hai.
Cuối cùng đến phiên Phils thì lại xảy ra bất ngờ.
Khi hai mắt của Tần Dương chăm chú nhìn vào hai mắt của Phils thì vẻ mặt của Phils rõ ràng thể hiện sự bối rối, nhưng gã đã tu hành tới cảnh giới Đại Thành, dựa vào ý chí cường đại của bản thân trực tiếp tránh thoát sự khống chế từ hai mắt của Tần Dương.
Phils thở phì phò, trên người toàn là mồ hôi. Gã nhìn Tần Dương ngồi đối diện, trong ánh mắt có mấy phần hoảng sợ.
- Tần Dương, lại là mày! Mày muốn gì, mày thi triển yêu thuật gì!
Tần Dương thở dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phils:
- Rõ ràng có thể giải quyết trong hòa bình, anh cần gì phải giãy dụa, nếu đã như vậy, tôi thật sự phải lãng phí tay chân một phen rồi...