Chương 962: Thắng làm vua, thua làm giặc
Klein ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tâm thần có chút không yên.
Sao tên Phils này vẫn chưa trở về?
Chẳng lẽ cảm thấy bản thân mất mặt, sau đó đi thẳng tới tìm Tần Dương gây phiền toái sao?
Klein cầm lấy điện thoại gọi tới số của Phils.
Điện thoại tắt máy.
Klein thể hiện sự tức giận, gã không phải đã nói với tên kia phải nhanh chóng trở về rồi sao, tên này lại dám làm trái mệnh lệnh của gã?
Klein lại gọi tới số của hai thủ hạ mà Phils dẫn ra ngoài đi cùng, vẫn tắt máy.
Trong lòng Klein lập tức dâng lên mấy phần dự cảm không ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Klein đi tới đi lui trong phòng, khi đang không nghĩ ra được cách gì thì điện thoại của gã bỗng đổ chuông.
Một số điện thoại lạ.
Klein không hề do dự nghe điện thoại, thanh âm trong điện thoại khiến Klein rùng mình.
Tần Dương!
- Tổng giám đốc Tần, đã muộn như vậy mà anh còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?
Giọng nói nhẹ nhàng của Tần Dương vang lên:
- Ừ, đúng vậy, có một cuộc làm ăn muốn nói một chút với ngài Klein đây.
- Vụ làm ăn gì.
- Liên quan tới hai mươi phần trăm cổ phần trong tay anh, tôi muốn xuất tiền mua lại.
Cảm giác không ổn trong lòng Klein càng rõ ràng hơn, trầm giọng nói:
- Tổng giám đốc Tần, không phải chuyện này mọi người cần thương lượng trong ba ngày sau, sao bỗng nhiên lại gấp gáp như vậy?
- Chẳng phải vì sợ đêm dài lắm mộng sao, đúng rồi, anh có thể không để ý, khi nãy tôi có gửi tới mail của anh một số thứ, như vậy đi, anh xem trước đi, sau đó tôi lại bàn bạc tiếp.
Lòng Klein nặng nề, không hề do dự trả lời:
- Được, vậy lát nữa tôi liên lạc với anh.
Klein không phải kẻ ngốc, đám người Phils đều đã biến mất không thấy bóng dáng, mà lúc này Tần Dương bỗng gọi điện thoại tới đòi mua cổ phần của gã, nếu giữa hai bên này không có vấn đề gì thì mới là chuyện lạ.
Klein cúp điện thoại, cầm máy tính sang, mở mail của mình ra, phát hiện trong email có một mail mới, mở ra xem, phát hiện bên trong có ba đoạn video.
Klein mở ba đoạn video kia ra xem mấy lần, trong lòng đã trực tiếp gào thét.
Phils và hai thuộc hạ mà gã dẫn theo đều đã bị bắt.
Klein bình tĩnh hơn, sau khi xem xong đoạn video của Phils, sắc mặt đã trắng không còn màu máu.
Thằng chó Phils kia, gã hoàn toàn bán đứng mình, không chỉ nói ra ám chiêu bản thân đã sử dụng trong cuộc tranh đấu mua bán cổ phần này, mà còn kể rành mạch việc hại chết Tôn Kiến Hồng và Anders ra sao, đến cả một số chuyện gã làm trước đó không thể tiết lộ ra ngoài đều nói ra cả.
Nếu những vật chứng này rơi vào trong tay cảnh sát đảo Síp, thậm chí là trong tay cảnh sát quốc tế, như vậy gã sẽ có phiền phức siêu cấp lớn.
Dù cho cuối cùng gã có thể nghĩ ra mọi cách thoát khỏi tội danh, nhưng chỉ riêng những người bị gã hãm hại biết được sự thật kia sợ rằng cũng sẽ gây rắc rối cho gã, trong đó thậm chí còn có một, hai đối tượng gã không thể chọc tới được, bọn họ cũng sẽ không luận tội danh gì với gã, mà chỉ trực tiếp lấy luôn tính mạng của gã mà thôi.
Klein trầm tư một lát, cầm điện thoại lên bấm dãy số của Tần Dương.
- Tổng giám đốc Tần, đám Phils còn sống không?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên còn sống, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, cũng không giết người lung tung giống mấy người, sao, suy nghĩ thế nào rồi, anh có nguyện ý bán cổ phần trong tay đi không?
Klein cũng là kẻ biết thức thời, không hề do dự mà gật đầu:
- Được, tổng giám đốc Tần anh cờ nghệ cao, tôi nhận thua, tôi có thể bán toàn bộ cổ phần trong tay cho anh chiếu theo giá thị trường, nhưng anh phải đưa toàn bộ video bản gốc cho tôi...
Giọng nói của Tần Dương bỗng lạnh hơn vài phần:
- Ngài Klein, xem ra anh vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không, anh nên tỉnh táo lại chút đi!
Klein không hề tức giận, chỉ trầm giọng nói:
- Lời này của tổng giám đốc Tần là có ý gì?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Tôi dùng cái giá một đô la thu mua hai mươi phần trăm cổ phần của Hurricane trong tay anh, hơn nữa còn giữ lại những chứng cớ này, tôi không xác định anh sẽ trả thù tôi hay không, nếu tôi gặp bất cứ chuyện bất trắc gì, những chứng cớ này sẽ công khai cho công chúng, tôi nghĩ cảnh sát quốc tế cùng với những kẻ thù kia của anh sẽ rất có hứng thú đấy.
Klein tức giận kêu lên:
- Một đô la? Sao anh không cướp luôn đi? Anh có bất cứ bất trắc nào còn muốn kéo tôi theo, vậy nếu người khác hại anh, chẳng phải sẽ liên lụy tới tôi sao?
Tần Dương lạnh lùng nói:
- Anh có thể không đáp ứng, tôi đã đạt được số cổ phần khống chế rồi, hai mươi phần trăm cổ phần của anh tôi không hẳn cần mua, chúng ta hoàn toàn có thể một đao hai đoạn, xem ai vượt qua được ai, đừng quên trước đó anh bảo Phils tới bắt tôi là muốn đối phó với tôi ra sao.
Klein lập tức á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, lúc trước gã đã chuẩn bị lấy được cổ phần của Tần Dương sẽ lấy tính mạng của hắn, Tần Dương trả thù thế nào cũng là thứ gã đáng phải nhận được.
Thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.
Klein trầm tư mấy giây, cũng không do dự nữa:
- Được, tổng giám đốc Tần, tôi nhận, tôi đưa cổ phần của mình cho anh, rời khỏi đảo Síp, chuyện này dừng ở đây, chúng ta sau này sẽ không gặp mặt nhau nữa, cho nên những chứng cứ kia hi vọng anh giữ cho tốt, nếu lộ ra ngoài, tôi nhất định sẽ tới tìm anh.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đồng ý, vì để tránh đêm dài lắm mộng, chi bằng bây giờ anh xuống đi, chúng ta ký hợp đồng luôn, thế nào?
Klein nếu đã nhận thua cũng sẽ không giãy dụa nữa, sảng khoái gật đầu:
- Được, địa điểm, tôi muốn tìm ở khu vực trung tâm thành phố.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Anh yên tâm, tôi chỉ muốn cổ phần, tôi không hề có chút hứng thú nào với tính mạng của anh cả.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm xong, Tần Dương cúp điện thoại, quay đầu nói với Tần Dương và Liễu Phú Ngữ:
- Dọn dẹp đồ một chút, chúng ta đi thôi.
Liễu Phú Ngữ hếch cằm về hướng ba người đàn ông đang nằm cơ quắp trên mặt đất kia:
- Bọn họ thì sao?
Tần Dương cười nói:
- Ba phế nhân, giữ lại tính mạng cho bọn họ, dù sao chúng ta cũng không phải cuồng ma giết người đúng không.
Liễu Phú Ngữ thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
- Được, tôi lái xe.
Sau khi Liễu Phú Ngữ rời đi, Tư Đồ Hương đi tới bên cạnh Tần Dương, ánh mắt nhìn lướt qua ba gã nằm trên mặt đất, sau đó nhìn Tần Dương.
Tần Dương mỉm cười vươn tay ôm lấy bả vai của Tư Đồ Hương đi ra ngoài, đồng thời khẽ nói bên tai cô:
- Xung đột mâu thuẫn giữa hai bên chúng ta quá rõ ràng, giết người sẽ trở thành việc rắc rối, chuyện này chúng ta có thể mượn tay người khác.
Hai mắt Tư Đồ Hương sáng lên, hơi nghiêng đầu nhìn Tần Dương.
Trong thâm tâm của cô luôn cảm thấy có phần kỳ quái. Rõ ràng những kẻ này thể hiện muốn lấy tính mạng của Tần Dương, chiếu theo tính cách của Tần Dương sao có thể thả bọn họ như vậy, còn cả tên Klein kia...
Sau khi Tần Dương đi ra khỏi cửa một khoảng mới khẽ nói bên tai Tư Đồ Hương:
- Sau khi giải quyết xong chuyện đảo Síp, cô bay giúp tôi một chuyến sang Pháp, tìm ông chủ xã hội đen có em trai bị Klein hại chết kia, gửi đoạn video này cho họ nhìn, sau đó dẫn dắt họ tìm tới Klein, tôi nghĩ họ nhất định rất muốn tự tay báo thù cho em trai của mình...
Hai mắt Tư Đồ Hương sáng ngời, trong giọng nói có mấy phần mừng rỡ:
- Vâng, chủ nhân.