Chương 963: Cậu lợi hại hơn tôi
Quá trình ký kết hợp đồng với Klein cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề ngoài ý muốn nào. Sau khi hoàn thành việc ký kết, Tần Dương cũng không nhiều lời vô nghĩa với Klein, trực tiếp xoay người rời đi, dù sao ở trong mắt Tần Dương thì Klein cũng đã là kẻ chết rồi.
Klein hại chết Tôn Kiến Hồng và Anders, trước kia cũng là kết cục bi thảm, chẳng qua điều này không quan trọng, quan trọng nhất là gã đã ra tay với Tần Dương, nếu gã thành công, như vậy Tần Dương phải chết, Tần Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hạng người như vậy.
Việc thu mua Hurricane có không ít người chú ý tới, giết chết đám Klein ở đây sẽ chọc phải phiền toái lớn, nhưng đợi tới khi Klein trở về quốc gia của mình rồi, đến khi gã cho rằng bản thân đã an toàn thì đó chính là lúc gã phải chết, tính cả đám người Phils, toàn bộ đều phải chết.
Tần Dương không cần đích thân ra tay, thậm chí đến cả Tư Đồ Hương hắn phái đi cũng không cần đích thân ra tay, cô chẳng qua chỉ cho lão đại có em trai đã chết kia xem mấy video, tận mắt bảo đảm thấy được đám Klein bị giết chết, bản thân cô chỉ đứng xem mà thôi.
Giống như lời Tần Dương nói, lão đại có em trai chết kia nhất định muốn tự tay đánh Klein xuống địa ngục.
Chuyện này Tần Dương cũng không định nói cho Liễu Phú Ngữ biết.
Mặc dù thực lực của Liễu Phú Ngữ cường đại, nhưng trái tim của cô còn quá nhân từ.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ trở thành mầm họa!
- Được rồi, chuyện của đầu tư Beaune đã xong, còn lại chính là khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt, nhưng với tình hình của chúng ta trước mắt, dù là cái chết của Tôn Kiến Hồng hay Anders thì đều do bên Klein của đầu tư Beaune ra tay, trong cả quá trình này Sorg của khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt không hề động tay tới, chúng ta còn cần chủ động công kích họ không?
Tần Dương cau mày dựa người lên ghế:
- Không phải cô cũng đã nói người phụ nữ mà Sorg dẫn theo kia là một cao thủ, hơn nữa trong tay khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt đã có hai mươi phần trăm cổ phần của Ryan, như vậy bọn họ nhất định có liên hệ gì đó với Ryan, ít nhất bọn họ biết Ryan trốn ở đâu, chúng ta có lẽ có thể tìm được Ryan từ phía Sorg.
Liễu Phú Ngữ kinh ngạc hỏi:
- Tìm Ryan làm gì, cổ phần cũng đâu còn ở trong tay ông ta nữa đâu?
Tần Dương im lặng nhìn Liễu Phú Ngữ:
- Cổ phần quả thật đã bị ông ta bán đi, nhưng cô đừng quên, ban đầu chính ông ta đã ôm tiền bỏ trốn, ông ta ôm đi đều là tiền của viện nghiên cứu Hurricane, hiện giờ viện nghiên cứu này đã là của tôi, đó chính là tiền của tôi, tôi có thể mặc kệ được sao. Nếu không tìm được ông ta, tôi phải đưa tiền của chính mình lấp lỗ thủng này, nhưng nếu tôi tìm được ra Ryan, lấy được tiền về, như vậy tiền này tôi chẳng phải tiết kiệm được sao, mấy trăm triệu đấy, bớt đi chút không phải tốt hơn sao?
Lúc này Liễu Phú Ngữ mới hiểu ra, sắc mặt thoáng có chút ngượng ngùng:
- À, hóa ra là như vậy, tôi trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ tới điểm này... Cậu cảm thấy Ryan còn sống không?
Tần Dương xoa cằm:
- Tôi cảm thấy khả năng Ryan còn sống rất cao, nếu ông ta ôm khoản tiền này chạy trốn thì chính là siêu cấp phú hào, nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận che dấu hành tung. Nếu ông ta bán cổ phần cho khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt thì chắc chắn cũng phải trong điều kiện an toàn mới bán, dù sao trong túi ông ta có tiền, sẽ không vì số cổ phần này mà khiến tính mạng của bản thân gặp phải tình cảnh nguy hiểm...
- Đương nhiên đây cũng chỉ là tình huống có khả năng lớn, cũng không ngoại trừ khả năng Ryan bị Sorg tìm được, ép ông ta bán cổ phần, thậm chí còn vơ vét tiền của ông ta, sau đó đuổi giết ông ta...
Liễu Phú Ngữ mở trừng hai mắt, phát hiện bản thân ở phương diện này kém Tần Dương không ít, có chút nhụt chí bỏ qua tự suy nghĩ, trực tiếp hỏi ra tiếng:
- Được rồi, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tần Dương hơi cau mày:
- Chi bằng ngày mai nói chuyện với Sorg một chút, không đàm phán được thì khai chiến?
Liễu Phú Ngữ gật đầu:
- Được rồi, dù có thế nào thì sự việc hôm nay xem như xong rồi, chúng ta cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Không cần trở lại khách sạn cũ, mặc dù hôm nay ra tay xác thực là Phils, nhưng khó đảm bảo người của khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt vẫn đang âm thầm ôm cây đợi thỏ, hiện tại càng không thể chủ quan được.
Liễu Phú Ngữ đáp một tiếng:
- Được, nghe cậu.
Tần Dương lái xe, tùy tiện tìm một khách sạn, thuê hai phòng, sau đó dựa theo quy củ cũ Tần Dương ngủ trên giường của Liễu Phú Ngữ.
Khách sạn kia cũng không phải là khách sạn cao cấp như trước, hoàn cảnh gian phòng kém hơn nhiều, đến cả giường cũng nhỏ không ít, cả hai ngủ cùng một giường, chính giữa không hề có khe hở, Tần Dương có thể nghe được rõ ràng tiếng hô hấp cùng với ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người của Liễu Phú Ngữ.
Liễu Phú Ngữ nằm trên giường, nghĩ tới một loạt những sự việc xảy ra tối nay, nhất thời không ngủ được.
Tần Dương nghe thấy âm thanh Liễu Phú Ngữ xoay người liền mở hai mắt:
- Sao, không ngủ được?
Liễu Phú Ngữ ừ một tiếng, giọng nói có phần mất tự nhiên:
- Ừ, suy nghĩ rối bời.
Tần Dương mỉm cười:
- Trước kia chưa từng trải qua những chuyện như vậy sao?
Liễu Phú Ngữ đáp:
- Thủy Nguyệt tông chúng tôi vốn là tông môn tu hành lánh đời, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, mặc dù tôi thỉnh thoảng cũng sẽ đi theo sư phụ hành tẩu bên ngoài, nhưng dù sao danh tiếng của Thủy Nguyệt tông ở đó, cũng căn bản không có trận chiến thù hận gì, mặc dù chuyện đêm nay cũng không phải xung đột quá kịch liệt, nhưng ẩn chứa trong đó là sát khí sinh tử, vẫn là lần đầu tiên tôi trải qua...
Tần Dương cũng không cười nhạo Liễu Phú Ngữ, chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Ừ, thứ như kinh nghiệm này muốn nhiều một chút cũng rất bình thường, nhiều kinh nghiệm một chút quen là được.
Liễu Phú Ngữ trong bóng tối quay đầu lại, nhìn bên sườn mặt của Tần Dương:
- Cậu đã giết người rồi nhỉ, cậu chắc chắn đã quen với những chuyện như thế này rồi phải không?
Tần Dương mỉm cười:
- Vẫn là câu nói đó, nhiều kinh nghiệm hơn cũng sẽ thành quen, người không phạm tôi tôi không phạm người, nhưng nếu người muốn giết tôi, tôi không phản kích thì tôi đã tự gây khó dễ cho chính mình rồi, như vậy không phải đẩy bản thân vào hố chết sao?
Liễu Phú Ngữ cắn môi:
- Cậu giết bao nhiêu người, sau khi giết rồi cậu có hối hận không?
Tần Dương tùy ý trả lời:
- Hẳn là không có mấy, tại sao tôi phải hối hận, hoàn toàn yên tâm thoải mái ấy chứ, trong tình huống không phải anh chết thì chính là tôi chết này, vì sao tôi phải cảm thấy áy náy khi giết chết đối phương kia chứ?
Liễu Phú Ngữ trầm mặc mấy giây:
- Nghe Tư Đồ Hương nói cậu đã giúp cô ấy báo thù, kẻ thù của cô ấy là cường giả Siêu Phàm?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cô ấy đều đã kể với cô rồi sao? Được rồi, là một người Nhật Bản, tôi chỉ là một Tiểu Thành cảnh đương nhiên không thể giết chết một cường giả Siêu Phàm được, cho nên đã nghĩ ra một số cách, dù sao kỹ thuật khoa học hiện đại cường đại như vậy, cho dù đối thủ có là cường giả Siêu Phàm thì chung quy vẫn có cách.
Liễu Phú Ngữ tò mò hỏi:
- Có thể để tôi lãnh giáo một chút cậu làm thế nào mà được như vậy không, tôi thật sự rất ngạc nhiên... Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy không tiện kể thì coi như tôi chưa từng hỏi.
Tần Dương vươn tay gác sau ót, khẽ cười nói:
- Không có gì không nói được, được rồi, thấy cô cũng không ngủ được, coi như kể chuyện xưa cho cô đi...
Tần Dương kể lại một lượt trận đấu giữa hắn và Tư Đồ Hương, hứa hẹn báo thù giúp cô như thế nào, cuối cùng làm sao chém giết được cường địch.
- Thật ra cũng không phải công lao của một mình tôi, mà là sự phối hợp của mọi người mới làm được...
Ánh mắt Liễu Phú Ngữ sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Tư Đồ Hương nói không sai, cậu còn lợi hại hơn cả so với tôi, nếu chúng ta là kẻ địch sinh tử, trừ phi tôi có thể trực tiếp bắt được cậu, nếu không người chết cuối cùng nhất định là tôi...