Chương 972: Phụ nữ chung quy vẫn cần phải có một người đàn ông
Khi Liễu Phú Ngữ hỏi ra những lời này, ánh mắt có phần chờ mong nhìn Tư Đồ Hương, cũng đợi câu trả lời của cô.
Tư Đồ Hương trầm mặc mấy giây, sau đó thản nhiên trả lời:
- Anh ấy là chủ nhân của tôi, cũng là người đàn ông của tôi.
Sự thấp thỏm trong lòng Liễu Phú Ngữ lập tức rơi xuống đáy lòng, sau đó dần dâng trào cảm xúc kinh ngạc.
Tần Dương và Tư Đồ Hương lại có quan hệ như vậy.
Chủ tớ?
Tình nhân?
Tư Đồ Hương nhìn thần sắc kỳ lạ phức tạp của Liễu Phú Ngữ, nhếch môi nói:
- Không cần ngạc nhiên, phụ nữ ấy mà, chung quy vẫn phải có một người đàn ông, tâm lý hay sinh lý đều cần.
Liễu Phú Ngữ nghe Tư Đồ Hương nói như vậy, gương mặt theo bản năng ửng hồng, tim cũng đập nhanh hơn không ít, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Cô cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng dường như còn chưa một lần yêu đương đâu.
So sánh với nhau như thế này, có vẻ cô dường như rất thất bại.
Tư Đồ Hương nhìn sắc mặt của Liễu Phú Ngữ, tựa như hiểu ra điều gì liền mỉm cười nói:
- Chưa từng yêu đương?
Thần sắc Liễu Phú Ngữ có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn thản nhiên khẽ gật đầu.
Tư Đồ Hương cũng không cười nhạo Liễu Phú Ngữ, chỉ nghiêm túc đề nghị:
- Cô hẳn nên thử một chút, gặp được đúng người, cảm giác không tệ.
Liễu Phú Ngữ nhìn hai mắt của Tư Đồ Hương, bên trong chỉ có chân thành, cũng không có trào phúng, cô do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu một cái:
- Thủy Nguyệt tông chúng tôi vốn là tông môn lánh đời, rất nhiều người cả đời không xuất thế mấy lần, từ nhỏ tôi đã sống ở Thủy Nguyệt tông tới giờ, mặc dù có đi theo sư phụ ra ngoài một khoảng thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng không gặp được người động tâm được.
Hơi ngừng lại một chút, tựa như lo lắng Tư Đồ Hương trào phúng mình, Liễu Phú Ngữ liền bổ sung:
- Tông môn chúng tôi đều là nữ giới, có không ít người đều cả đời không gả.
Tư Đồ Hương lắc đầu:
- Thủy Nguyệt tông các người quá...
Câu kế tiếp Tư Đồ Hương còn chưa nói, nhưng Liễu Phú Ngữ cũng đã hiểu được ý của cô, trong tâm thở dài một hơi, cũng không giải thích gì vì tông môn cả.
Lòng bát quái của Liễu Phú Ngữ vẫn chưa ngừng lại:
- Vậy cô và cậu ta... là cậu ta yêu cầu sao?
Tư Đồ Hương lắc đầu, hàng mày xinh đẹp hơi nhếch lên:
- Không, là tôi mời anh ấy ăn cơm, sau khi uống nhiều rượu rồi chủ động đẩy ngã anh ấy.
- Hả?
Liễu Phú Ngữ trợn mắt há hốc mồm, bàng hoàng nhìn Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương mỉm cười nói:
- Những chuyện khác anh ấy làm việc rất quyết đoán, nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ có chút không dứt khoát, nhưng lại không khéo từ chối người khác có tình cảm thật với anh ấy, nếu cô thích anh ấy thì phải chủ động một chút, nếu không cô sẽ không đuổi kịp anh ấy đâu, ừ, nếu như trực tiếp giống tôi đẩy ngược anh ấy là khoa học nhất.
Liễu Phú Ngữ bị lời nói của Tư Đồ Hương chấn kinh, gương mặt thoáng đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng mất tự nhiên:
- Cô nói gì thế, sao tôi có thể thích cậu ta được, chẳng lẽ cô quên rồi sao, tôi và cậu ta là kẻ thù...
Hai mắt Tư Đồ Hương sáng ngời, biểu lộ thoáng có phần khéo léo.
Liễu Phú Ngữ thấy hai mắt Tư Đồ Hương sáng ngời khác thường, giọng nói có phần nhỏ hơn:
- Cho dù không phải kẻ địch thì cũng là đối thủ, sư môn chúng tôi có mâu thuẫn nặng lắm.
Tư Đồ Hương thản nhiên nói:
- Sư phụ của tôi và sư phụ của anh ấy là tử địch.
Liễu Phú Ngữ lập tức nghẹn lời, không nói được gì, sửng sốt hai giây mới lấy lại được tinh thần:
- Chúng tôi... không giống như vậy.
Tư Đồ Hương bình tĩnh mỉm cười:
- Tôi chỉ nhắc nhở cô một chút, không có ý gì khác, cô cũng không cần lo lắng cho tôi, quan hệ giữa tôi và anh ấy chỉ là chủ tớ, dù tôi và anh ấy từng ngủ với nhau, thì cô cũng không cần để ý.
- Tôi sẽ không.
Liễu Phú Ngữ đỏ mặt phản bác lại một câu, trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên khẽ thở dài:
- Cậu ta quả thật đủ đại khí, công ty vốn mấy tỷ có thể nói không cần là không cần...
Tư Đồ Hương ừ một tiếng:
- Ẩn Môn bọn họ mặc dù ít người, nhưng qua nhiều thế hệ tới nay chưa bao giờ thiếu tiền cả.
Hai cô vừa thuận miệng trò chuyện vừa tắm rửa cẩn thận, thật vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi.
Mặc quần áo lên, Tư Đồ Hương nói với Liễu Phú Ngữ:
- Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây.
Liễu Phú Ngữ ừ một tiếng, ánh mắt thoáng có phần phức tạp.
Tư Đồ Hương người ta là người hầu kiêm người phụ nữ của Tần Dương, cô và cậu ta như vậy không phải rất bình thường sao, dù là để bảo vệ hay là ngủ cùng...
Tư Đồ Hương đi tới cửa, mở cửa, dừng bước, quay đầu nói:
- Tay của cô bị thương, nếu có chuyện gì thì báo với chúng tôi trước tiên.
- Ừ.
Liễu Phú Ngữ đáp ứng, trong đầu theo bản năng lại nhớ tới hai chữ kia.
Chúng tôi?
Tư Đồ Hương đóng cửa rời đi, Liễu Phú Ngữ trở lại trên giường, hơi mệt mỏi nằm xuống, bỗng nhiên hơi mất tự nhiên nhìn vị trí trống vắng bên cạnh một chút, sau đó bỗng trở mình một cái, quay lưng về phía bên kia, cưỡng chế để bản thân nhắm mắt lại.
Tần Dương còn khoanh chân vận công trên giường, Tư Đồ Hương mở cửa đi vào, sau đó khóa kỹ cửa lại, đi tới cạnh giường.
Tần Dương liếc mắt nhìn Tư Đồ Hương mặc đồ ngủ, ánh mắt nhu hòa:
- Thương thế của cô thế nào rồi?
Tư Đồ Hương khẽ mỉm cười:
- Không có gì đáng ngại.
Tần Dương mỉm cười:
- Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, cô ngủ trước đi, tôi vận công thêm chút nữa, lợi dụng số năng lượng còn sót lại một chút, tận khả năng rèn luyện thân thể.
- Được.
Tư Đồ Hương đáp ứng, rất tự nhiên lên giường, hơi nằm nghiêng bên cạnh Tần Dương, ôm một góc chăn, lén liếc nhìn Tần Dương.
Tần Dương cũng không cảm thấy có gì không đúng. Cả hai đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, nếu như hiện giờ còn giả bộ nghiêm trang, ngược lại sẽ càng kỳ quái hơn.
Tùy tâm đi.
Tần Dương cười ôn hòa với Tư Đồ Hương, sau đó nhắm mắt lại.
Vận công hết mấy tiếng đồng hồ, khi Tần Dương mở mắt ra lại một lần nữa thì toàn thân hắn đã được thông thuận, tinh thần vô cùng phấn chấn, tất cả năng lượng trong cơ thể cũng đã được hắn hấp thu hết, thân thể đã được rèn luyện vô cùng rắn chắc cứng cỏi, một khi vận nội khí, trong tình huống nội khí căng tràn, da thịt cơ thể hắn sẽ xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Đao kiếm chém bình thường có thể ngăn cản, nhưng chắc chắn không ngăn được đường đạn đi, dù sao viên đạn có xung kích quá lớn, thân thể Tần Dương chung quy cũng vẫn không phải sắt thép.
Tần Dương nắn tay, rất muốn thử xem uy lực của nội khí hóa cương, nhưng ở đây là trong khách sạn, còn là nửa đêm, thôi đi, đừng làm mấy chuyện phiền toái thì hơn.
Tần Dương duỗi lưng một cái, giãn gân hạ cốt, sau đó nằm xuống.
Động tĩnh của Tần Dương không lớn, nhưng đương nhiên không thể gạt được Tư Đồ Hương. Tư Đồ Hương mở mắt, thấy Tần Dương đã nằm xuống bên cạnh, cô tự nhiên sán lại gần, trực tiếp ôm lấy Tần Dương.
Tần Dương ôm lấy thân thể thơm ngát mềm mại này của Tư Đồ Hương, hắn tinh thần sảng khoái, trong bụng lập tức dâng trào lửa nóng, ánh mắt nhìn Tư Đồ Hương có phần nhiệt tình.
Tư Đồ Hương ngẩng mặt, mỉm cười mị hoặc nhìn Tần Dương, tay nhỏ bé của cô giống như rắn chui vào trong quần áo của Tần Dương.
Hô hấp của Tần Dương lập tức trở nên gấp gáp hơn mấy phần, ánh mắt nhìn vết thương trên vai Tư Đồ Hương:
- Thương thế của cô...
- Không có gì đáng ngại, không đụng phải là được.
Tư Đồ Hương nhỏ giọng lên tiếng, sau đó ép thân thể xuống...