Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 964 - Chương 974: Xem Tôi Có Đánh Cho Răng Cậu Rơi Đầy Đất Không

Chương 974: Xem tôi có đánh cho răng cậu rơi đầy đất không
 

Sorg sảng khoái đưa cho Tần Dương tất cả tư liệu hắn muốn, thực hiện ước hẹn, sau khi nói chuyện hòa khí một lúc, Sorg liền dẫn người rời đi, lúc gần đi còn nhiệt tình mời Tần Dương, nếu Tần Dương tới Italy thì nhất định phải liên lạc với hắn ta, để hắn ta tận tình tiếp đãi với cương vị chủ nhà.

- Được rồi, đại công cáo thành!

Tần Dương nằm xuống trên ghế ông chủ của mình, cười ha ha nói:

- Vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc công việc rồi.

Liễu Phú Ngữ ngồi trên ghế sô pha dò hỏi:

- Vậy bên cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?

Tần Dương nhún vai:

- Chuyện quản lý toàn bộ tôi sẽ ủy thác cho Mạnh Thu, ừ, cho ông ta một ít cổ phần đi, dù sao trước cũng vẫn luôn là ông ta quản lý, ngựa quen đường cũ, chỉ cần có vốn rót vào để viện nghiên cứu vận hành một lần nữa, sau đó sẽ không còn chuyện của tôi nữa, về phần quản lý, mấy người cảm thấy tôi hiểu sao?

Liễu Phú Ngữ chau mày nói:

- Ném toàn bộ nơi này cho Mạnh Thu, cậu tin được ông ta sao?

Tần Dương cười nói:

- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, tôi và đám người Hoàng Sâm cũng đã trao đổi qua, Mạnh Thu là nhân tài quản lý không tồi, trước kia vì bị đám người Anders kìm hãm căn bản không phát huy được khả năng của ông ta, hiện giờ tôi giao toàn quyền cho ông ta, chắc hẳn ông ta có thể tạo ra được thành tích khác.

- Hơn nữa nếu tôi đã thành lập công ty đầu tư Tần Qua như vậy, bên kia đương nhiên sẽ lập thành đoàn đội tới giúp tôi xử lý công việc đầu tư, có bọn họ hạn chế, chẳng lẽ còn xảy ra vấn đề gì sao?

Liễu Phú Ngữ tò mò hỏi:

- Cậu chuẩn bị xây dựng lại đoàn đội của cậu sao?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Biện pháp cũ, tìm được người lợi hại tin được, để người đó thành lập đoàn đội. Đầu tư Tần Qua chỉ cần một người phụ trách trực tiếp là được, việc cần phải làm đương nhiên là ném cho người đó xử lý, tôi không ngại trả lương cao cho người ta, cũng sẽ không để ý cho người ta cổ phần, nhưng dù sao cũng phải thể hiện thực lực tương ứng mới được.

Tư Đồ Hương đột ngột mở miệng nói:

- Người này tốt nhất phải tìm ở trong nước, hoặc ở Trung Hải, hoặc ở Kinh Thành.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Đương nhiên, đợi lát nữa tôi tìm chú Tiêu giúp tôi đề cử hoặc trực tiếp mượn một người là được, nếu thật sự không được thì dùng lương cao chiêu hiền nạp sĩ cũng được, đập tiền còn không sợ có người sao?

Liễu Phú Ngữ không nói gì, được rồi, thổ hào có tiếng nói nhất. Quả thật đối với Tần Dương mà nói, có thể sử dụng tiền giải quyết sự việc, cho tới giờ dường như cũng không phải chuyện gì lớn.

Tư Đồ Hương chen miệng hỏi:

- Vậy Ryan thì sao?

Ánh mắt Tần Dương đảo qua vết thương trên người hai cô, mỉm cười nói:

- Không vội, hai người an tâm dưỡng thương trước đi, không có việc gì thì đi dạo du lịch khắp nơi, cả hai đã tới đây lâu như vậy còn chưa được thư giãn du lịch đâu. Mọi chuyện giờ đã xong xuôi rồi có thể nghỉ phép, nếu Ryan đã dàn xếp xong rồi thì cũng sẽ không lập tức chạy đâu, cho nên hoàn toàn không cần gấp gáp. Tên đó hiện giờ chắc chắn luôn chú ý tình huống của Hurricane, cũng ẩn núp kỹ, hiện giờ đi tìm ngược lại sẽ không dễ dàng.

- Được!

Lúc này Tần Dương liền gọi điện thoại cho Tiêu An Tâm, nói ra nhu cầu của mình một lượt, Tiêu An Tâm không nói hai lời liền đề cử một người cho Tần Dương, người này tên là Hoàng Đào, là trợ thủ đắc lực của hắn, tinh thông nghiệp vụ quản lý và đầu tư. Tiêu An Tâm để hắn bây giờ chuẩn bị, ngày mai bay tới đảo Síp, trước tiên xử lý chuyện trong tay Tần Dương, rồi đến kết thúc chuyện trong tay hắn.

Tần Dương và Mạnh Thu nói chuyện một lần, nhượng lại năm phần trăm cổ phần cho Mạnh Thu, năm phần trăm cổ phần này không được bán trao tay cho người khác, Mạnh Thu làm việc ở Hurricane mười năm thì có thể bán cổ phần, nếu hắn muốn bán, Tần Dương có thể thu mua theo giá thị trường, trong mười năm có được quyền lợi chia hoa hồng.

Chức vụ của Mạnh Thu đương nhiên là viện trưởng viện nghiên cứu Hurricane, phúc lợi năm mới, chế độ đãi ngộ đương nhiên cũng thuộc hạng nhất, nếu Tần Dương đã muốn dùng Mạnh Thu thì đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn, nhưng Mạnh Thu dường như cũng không đặc biệt quan tâm mấy thứ này, hắn chỉ hi vọng bản thân có thể ở lại, tiếp tục dẫn dắt Hurricane tiến về phía trước, dù sao hắn đã hao phí hai mươi năm thời gian ở Hurricane này, bỏ ra quá nhiều tình cảm.

Tốc độ của Hoàng Đào rất nhanh, ngày hôm sau liền bay tới Larnaca, Tần Dương đích thân lái xe tới sân bay đón hắn, tốt xấu gì cũng là một tay trong công ty đầu tư của mình, Tần Dương vẫn phải bày tỏ đủ coi trọng chứ.

Hoàng Đào năm nay ba mươi lăm tuổi, khôn khéo có bản lĩnh, chỉ nói chuyện với nhau mấy câu ngắn ngủi liền hiểu ra nhu cầu của Tần Dương, sau đó Hoàng Đào đưa ra không ít đề nghị liên quan, mà sau khi một số đề nghị được Tần Dương cho phép xoay một vòng lại ném tới trên người hắn, ví dụ như khẩn cấp nhất là xây dựng lại đội ngũ quản lý nòng cốt của đầu tư Tần Qua, phát triển nghiệp vụ đầu tư...

Tần Dương thành lập đầu tư Tần Qua, đương nhiên không chỉ vì đầu tư cho viện nghiên cứu Hurricane, mà sau này rất nhiều nghiệp vụ của hắn sẽ có thể thông qua đầu tư Tần Qua xử lý, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.

Định xong hai người phụ trách chủ yếu, Tần Dương đập hết đợt tiền thứ nhất, sau đó tiếp tục vẫn theo phong cách ông chủ ném tiền như cũ, một lần nữa hóa thân thành người rảnh rỗi, cùng hai cô gái du lịch khắp đảo Síp, ăn uống thả cửa.

Tiêu sái thoải mái qua một tuần lễ, vết thương trên vai của Tư Đồ Hương đã hoàn toàn khép lại, còn xương cánh tay của Liễu Phú Ngữ thì vẫn cần một khoảng thời gian nữa.

Những nơi nên du lãm trên đảo Síp đều đã du lãm rồi, nên ăn cũng đã ăn rồi, ba người Tần Dương liền chuẩn bị rời khỏi đảo Síp, chẳng qua điểm đến tiếp theo của bọn họ lại khác nhau.

Trên người Liễu Phú Ngữ vẫn còn bị thương, cho nên Tần Dương để cô trở lại Trung Hải dưỡng thương, còn hắn và Tư Đồ Hương cùng bay tới Los Angeles - Mỹ, đi trước tìm Ryan đào tẩu, tên này đã lừa gạt Hurricane một số tiền lớn, hiện giờ Hurricane đều đã là của Tần Dương rồi, Tần Dương sao có thể để gã tiêu diêu tự tại tiêu tiền của mình được?

Mặc dù trong lòng Liễu Phú Ngữ thoáng có chút háo hức, nhưng cũng biết cánh tay bị treo của bản thân không tiện đi sang Mỹ, duy có mấy phần phiền muộn cũng đành phải đáp ứng.

- Đừng không cao hứng, tôi đây không phải vì thấy cô còn bị thương chưa khỏe, nhỡ đến lúc sau cần động thủ dẫn tới thương thế của cô tăng thêm không phải sẽ càng rắc rối hơn sao, nếu cô muốn tới Mỹ du lịch, đợi thương thế của cô tốt lên rồi tôi mời cô đi du lịch vòng quanh thế giới cũng được ấy chứ.

Trong lòng Liễu Phú Ngữ nghĩ như vậy, trên gương mặt lại hoàn toàn không thay đổi sắc thái, hừ lạnh một tiếng:

- Tôi chính vì sợ cậu chạy mất, còn chạy tới đâu ẩn náu không trở về lỡ mất ước hẹn hai tháng, đến lúc đó tôi hết cách ăn nói với sư phụ và Ngô trưởng lão.

Tần Dương cười khà khà:

- Cô yên tâm đi, tôi hiện giờ cũng là cao thủ Đại Thành, vì sao tôi phải chạy. Ban đầu tôi cũng đã nói cô đánh tôi một trận này nhất định sẽ phải trả cái giá lớn. Hừ, nếu không phải thấy cô hiện giờ bị thương ở cánh tay, tôi hiện tại đã muốn trả thù lại rồi.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ thể hiện mấy phần tức giận, nhưng cô cũng nhớ rõ Tần Dương lúc trước bị đánh cũng có nói một ngày nào đó hắn phải đánh gục cô, đánh cô một trận đã đời...

- Nhưng cậu mới tấn thăng Đại Thành, muốn đánh nghiêm túc với tôi, cậu mơ giấc mộng xuân thu của mình đi! Cậu đợi đấy, xem tôi xử lý cậu như thế nào, trước cậu là Tiểu Thành cảnh tôi còn lưu thủ, hiện giờ cậu cũng là Đại Thành cảnh, tôi sẽ toàn lực đánh cậu, xem tôi có đánh cậu rụng răng đầy đất không!

Tần Dương cười khà khà:

- Được thôi, xem đến lúc đó là cô hung ác đánh người hay bị người khác đánh rụng răng đầy đất, chúng ta cùng ngóng mắt chờ mong!
Bình Luận (0)
Comment