Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 978 - Chương 988: Thật Sự Là Hắn!

Chương 988: Thật sự là hắn!
 

Tần Dương lái xe, đến khách sạn sớm hơn mười phút, Trịnh Kỳ đeo mắt kính đen đã sớm chờ ở đại sảnh khách sạn.

- Trịnh tiểu thư, chờ lâu rồi.

Tần Dương mỉm cười chào hỏi với Trịnh Kỳ, Trịnh Kỳ đeo mắt kính lên trán, mỉm cười vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra.

- Tôi cũng vừa tới, đã quấy rầy tới kế hoạch của Tần tiên sinh, vẫn mong Tần tiên sinh lượng thứ nhiều.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Mời người ta ăn cơm còn muốn cầu lượng thứ, Trịnh tiểu thư còn cần khách khí như vậy, bữa cơm này tôi sẽ không ăn vô được đâu.

Trịnh Kỳ cũng bị chọc cười trước lời nói của Tần Dương, vẻ mặt vốn còn có phần câu nệ cũng lập tức biến mất sạch.

- Tôi đây không phải sợ chậm trễ kế hoạch mà Tần tiên sinh đã sắp xếp sao, dù sao anh ngày mai cũng sẽ phải rời khỏi Los Angeles rồi...

Tần Dương mỉm cười:

- Trịnh tiểu thư không cần khách khí như vậy, gọi tên tôi là được, ừ, tháng mười năm nay tôi mới tròn hai mươi hai tuổi, nếu cô không ngại thì tôi gọi cô là chị Trịnh đi.

Trịnh Kỳ hơi sững sờ, rồi bất chợt nở nụ cười xinh đẹp nói:

- Được, vậy thì chiếu theo lời cậu nói mà làm, nhưng cậu rõ ràng còn chưa tới hai mươi hai tuổi, vậy mà đã có thể làm trợ lý tổng giám đốc công ty đầu tư Tần Qua, cậu thật đúng là lợi hại.

Tần Dương sờ lên chóp mũi, cười gượng tìm lý do:

- Tổng giám đốc Hoàng là một người bạn của một vị trưởng bối của tôi, nể mặt trưởng bối của tôi mà dẫn tôi đi theo thôi.

Trịnh Kỳ cười ha hả nói:

- Đứng càng cao tầm nhìn càng xa, Tần Dương cậu trẻ tuổi như vậy cũng đã được tiếp xúc với nền tảng cao như vậy, sau này dù không làm nghề này thì tuyệt đối cũng sẽ nổi tiếng trong đám bạn cùng lứa tuổi.

Tần Dương khiêm tốn nói:

- Chị Trịnh, chị cũng đừng khen tôi, tôi là người trẻ tuổi, không kháng cự được lời khen ngợi, bay quá cao đến lúc té ngã xuống có thể sẽ rơi gần chết, ngược lại chị Trịnh rõ ràng đang là ngôi sao nổi tiếng trong nước, đang ở thời điểm thanh danh rực rỡ nhất, nhưng lại bỏ lại tất cả tới Hollywood phát triển, điều này mới khiến người khác bội phục.

Trịnh Kỳ cười khổ nói:

- Thật ra cũng không dũng cảm như cậu nói đâu, cũng vì lúc trước nghĩ rằng lang bạt ở Hollywood rất đơn giản, chẳng qua nếu đã đi con đường này rồi thì cũng phải miễn cưỡng đi tiếp, đâu thể bỏ dở giữa chứng, nếu không còn không bị người khác chê cười sao.

Trịnh Kỳ hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên cười khẽ nói:

- Mặc dù lời tôi nói đều là thật lòng, nhưng sao nghe cuộc đối thoại của chúng ta có chút cảm giác như thổi phồng thương nghiệp lẫn nhau vậy nhỉ?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Quả thật có cảm giác này, nhưng lời bái phục của tôi cũng chính là bội phục, cũng không phải lời khách sáo, mấy năm nay có biết bao nhiêu người thành danh, sau khi thành danh đủ loại mò tiền, đâu còn nghĩ tới theo đuổi trình độ càng nhiều càng cao hơn?

Hai người cứ anh đùa một câu tôi đùa lại một câu, lập tức cảm thấy khoảng cách giữa cả hai kéo gần lại hơn rất nhiều, bầu không khí nói chuyện cũng dễ dàng hơn không ít.

Hai người đi vào trong khách sạn, được hướng dẫn tới ngồi ở vị trí bàn của mình.

Gọi món, gọi rượu, hai người tùy ý vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí ngược lại có chút vui sướng, khi bữa ăn sắp sửa tới thời điểm kết thúc, Trịnh Kỳ vẫn không hề nói tới "nghi hoặc" đã nhắc qua trong điện thoại.

Tần Dương cũng không chủ động hỏi tới, lỡ như đúng như lời Tư Đồ Hương, người ta chỉ tìm lý do mời cơm mình, mình cứng rắn nhắc tới chuyện kia thì chẳng phải sẽ khiến đối phương xấu hổ sao?

Bữa cơm chấm dứt, hai người cùng đi ra khỏi cửa chính khách sạn, ngay khi Tần Dương cho rằng mọi người đều sẽ bình an vui vẻ ăn xong bữa cơm sau đó đường ai nấy đi thì Trịnh Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tần Dương, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, cậu có thể đáp ứng với tôi không?

Trái tim Tần Dương lập tức đập thình thịch một cái, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn không giảm:

- Chị Trịnh nói đi, chỉ cần đủ khả năng thì tôi nhất định đáp ứng.

Trịnh Kỳ thản nhiên mỉm cười:

- Cậu yên tâm, không phải chuyện công, cũng tuyệt đối không khiến cậu khó xử.

Tần Dương bỗng nhiên cười nói:

- Được thôi, chị nói đi.

Trịnh Kỳ mỉm cười nhìn chằm chằm Tần Dương, trong ánh mắt thấp thoáng chờ mong:

- Tôi có thể ôm cậu một chút không, cậu không cần hiểu lầm, là cái ôm hữu nghị thôi.

Tần Dương sửng sốt một chút, trực giác nói cho hắn biết có chỗ không đúng, nhưng đối phương đã tận lực nhấn mạnh một lần là ôm hữu nghị, bản thân còn từ chối nữa cũng có chút lúng túng.

- Đương nhiên không thành vấn đề, ừ, thậm chí có chút vui quá hóa sợ, đãi ngộ như vậy e rằng sẽ bị người ái mộ chị hâm mộ chết thôi.

Trịnh Kỳ thản nhiên cười, tiến lên một bước, giang hai tay ôm lấy eo Tần Dương, để mặt mình gần sát bả vai Tần Dương, hít một hơi thật sâu.

Trịnh Kỳ nhắm mắt lại, thở ra một ngụm, sau đó lại hít một hơi thật sâu.

Mùi thơm cổ xưa rất nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.

Trịnh Kỳ mở to hai mắt, buông tay, lùi ra sau một bước, ánh mắt nhìn thật sâu vào hai mắt Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần kích động khó có thể kiềm nén được.

Tần Dương cũng rất lễ phép kéo vai Trịnh Kỳ ra, nhìn bộ dạng này của cô, nhất thời cũng có chút mê hoặc.

- Chị Trịnh, chị sao vậy?

Trịnh Kỳ hít sâu một hơi, để tâm tình của bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Không sao, tôi chỉ chợt nhớ tới em trai của mình, thằng nhóc nghịch ngợm khiến người ta phải đau đầu kia hiện giờ cũng phải lớn bằng Tần Dương rồi, cũng đã thành người lớn rồi.

Tần Dương cười ha ha:

- Cũng đều phải lớn mà, khi nhỏ có ai chưa từng nghịch ngợm đâu.

Trịnh Kỳ khẽ cười nói:

- Đúng vậy, đều đã trưởng thành rồi, trước kia luôn trêu cợt tôi, đi chơi cùng với tôi, hiện giờ cũng đã hiểu chuyện rồi, luôn miệng nói phải bảo vệ không để tôi bị người khác khi dễ, đã là một nam tử hán rồi đây.

Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:

- Chị Trịnh mặc dù đang bôn ba phấn đấu ở đây, nhưng có thời gian vẫn nên về nước nghỉ ngơi, ánh mắt của người khác không cần quá quan tâm, bản thân sống cuộc sống thoải mái thỏa mãn ý thích mới là điều quan trọng nhất.

Hai mắt Trịnh Kỳ hơi sáng lên:

- Cảm ơn, đợi tôi quay xong Thunderman, bất kể tốt hay xấu tôi đều sẽ về nước nghỉ ngơi một thời gian ngắn, có thời gian tôi lại tới quấy rầy cậu, không biết khi đó cậu có tiếp đãi tôi hay không đây.

Tần Dương mỉm cười hứa hẹn:

- Chị Trịnh giá lâm đương nhiên phải nhiệt tình hoan nghênh rồi, nếu không còn không bị fan của chị xé xác sao.

Trịnh Kỳ mỉm cười tự nhiên:

- Được, đây chính là lời cậu nói đấy, nói lời phải giữ lời đấy.

Tần Dương sảng khoái gật đầu:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Trịnh Kỳ mỉm cười:

- Được, chúng ta hẹn gặp lại trong nước.

- Ừ, hẹn gặp lại.

Tần Dương tiêu sái xoay người đi tới trước xe của mình, Trịnh Kỳ cũng không vội vã lái xe đi, mà là đứng ở cửa, cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Dương đi như vậy.

Mùi hương nhàn nhạt trên người Tần Dương vô cùng đặc biệt, là mùi hương mà Trịnh Kỳ trước giờ chưa từng ngửi thấy. Từ trước tới nay cô rất nhạy cảm với mùi hương, cô xác thực một trăm phần trăm mùi trên người Tần Dương giống y như đúc mùi trên người đã cứu cô ngày đó.

Là hắn!

Người đã cứu mình chính là hắn!

Trịnh Kỳ vô cùng tin tưởng điểm này, nhưng cô cũng không vạch trần.

Người kia ngoại trừ cứu mình ra dường như còn ép hỏi Ryan muốn lấy ba trăm triệu gì đó, việc này hiển nhiên có nội tình, cũng không hề đơn giản, nếu Tần Dương cứu mình rồi cũng không muốn nhắc tới việc này, như vậy mình sẽ chôn vùi thật sâu chuyện này trong đáy lòng là được rồi.

Trung Hải!

Mình và hắn cuối cùng sẽ có dịp gặp lại, phần ân tình này cũng sẽ có cơ hội hoàn trả lại.
Bình Luận (0)
Comment