Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 979 - Chương 989: Mạc Vũ Bàng Hoàng

Chương 989: Mạc Vũ bàng hoàng
 

Tần Dương mặc dù cảm thấy biểu hiện của Trịnh Kỳ có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ tới Trịnh Kỳ đã nhận ra được mùi trên người mình.

Vì Tần Dương là người tu hành, vẫn luôn đeo chuỗi thiền châu mà sư công đưa cho tới tận bây giờ, thiền châu vốn có tính chất đặc biệt, tỏa ra một loại mùi hương nhàn nhạt thơm ngát có thể an thần tỉnh táo, định thần, định hồn, dần dà trên người Tần Dương cũng mang theo mùi hương cổ xưa thanh nhã của thiền châu này.

Cái gọi là cửu xử chi lan chi thất bất văn kỳ hương, Tần Dương đã quen mùi hương nhàn nhạt này, cho nên hắn căn bản cũng không nghĩ tới chỉ một mùi hương nhàn nhạt này đã bán rẻ thân phận của mình, để Trịnh Kỳ nhận ra hắn.

Đây cũng là một điểm mù tư duy của Tần Dương, dù sao khi ấy hắn thay đổi hình dạng, bất kể là ai cũng không thể liên hệ hắn khi đó với hắn hiện tại được, nếu xem qua camera giám sát thì càng không hoài nghi, nhưng cố tình Trịnh Kỳ cũng không truy cứu việc này, đương nhiên cũng không đi thăm dò camera giám sát, không bị hai mắt lừa gạt, Trịnh Kỳ từ khứu giác của bản thân xác nhận Tần Dương chính là người đã cứu cô.

Đương nhiên ngoại trừ mùi hương ra còn có nhân tố khác, ví dụ như ngẫu nhiên gặp ở nhà hàng, Ryan, cổ phần biến đổi, đầu tư Tần Qua... Những yếu tố này cùng kết hợp lại mới khiến Trịnh Kỳ có thể xác nhận một trăm phần trăm người cứu cô chính là Tần Dương.

Tần Dương quả thật không định tiết lộ chuyện này, chưa từng nghĩ tới cần dựa vào ân tình kia để đổi lấy điều gì, quan hệ giữa người với người vẫn nên đơn giản một chút mới tốt.

Máy bay chậm rãi bay đi, rốt cục đáp xuống sân bay quốc tế Trung Hải.

Tần Dương kéo hành lý của mình và cùng Tư Đồ Hương đi ra khỏi sân bay, Mai Điềm đứng ở cửa đón khách, mỉm cười nghênh đón hai người.

Tần Dương nhìn thấy Mai Điềm liền quay đầu nhìn Tư Đồ Hương bên cạnh:

- Cô còn bảo người tới đón nữa cơ à.

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Tôi hiện tại chính là ẩn thị của anh, đương nhiên phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đâu thể để anh vừa đáp xuống mặt đất còn phải lôi kéo tôi chạy tới xếp hàng gọi taxi được.

Tần Dương không để ý chút nào cười rộ lên:

- Thật ra cũng không có gì, tôi đâu coi bản thân là người không việc gì không làm được, đừng nói là thuê xe, ngồi xe buýt công cộng cũng không có trở ngại gì.

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Tôi biết anh không để ý tới những vật ngoài thân này, nhưng nếu tôi đã là ẩn thị rồi thì việc chiếu cố anh thật tốt là trách nhiệm của tôi, những thứ này đều là điều tôi cần phải làm.

Tần Dương cười nói:

- Thật sao, cô nhanh như vậy đã nhập vai rồi, sư phụ còn chưa cử hành nghi thức nhập môn giúp cô đâu.

Nói tới Mạc Vũ, trong nội tâm Tư Đồ Hương tản ra mấy phần cảm kích, trận chiến lúc trước giữa cô và Tần Dương ngược lại có thể nói là cuộc chiến công bằng, thắng bại đều không có gì hay để nói, nhưng sau đó Lục Thiên Sinh vì không muốn cúi đầu với Mạc Vũ nên cũng chẳng để tâm tới sống chết của Tư Đồ Hương, ngược lại Mạc Vũ chủ động dùng mọi phương pháp trị thương thay cho Tư Đồ Hương, sau khi thương thế tốt lên còn dốc lòng chỉ điểm cho cô, mới khiến cô một hơi bước vào cảnh giới Đại Thành.

Tư Đồ Hương cũng không cho rằng Mạc Vũ cứu mình chỉ vì thu mua lòng người, đả kích Lục Thiên Sinh, dù sao Mạc Vũ làm người thế nào ngày thường có thể nhìn ra được, hơn nữa y đức của hắn cũng được vô số người ca tụng, đây cũng không phải thanh danh tích lũy chỉ trong một, hai năm, cũng không phải thứ có thể ngụy tạo được.

Không so sánh cũng không thương hại, nếu không có thầy trò Mạc Vũ trợ giúp, Lục Thiên Sinh lạnh lùng và ích kỷ cũng không tạo thành thương tổn lớn đối với Tư Đồ Hương, nhưng so sánh với thầy trò Mạc Vũ, hành động và việc làm của Lục Thiên Sinh càng khiến người khác cay nghiệt hắn rõ ràng hơn.

Cũng vì vậy, khi Tần Dương đưa ra đề nghị để Tư Đồ Hương gia nhập Ẩn Môn, Tư Đồ Hương không hề do dự một chút nào, thậm chí còn có phần vui sướng bất ngờ, bởi vì giống như lời cô từng nói, điều này khiến cô có thể ở lại bên cạnh Tần Dương một cách danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.

Mai Điềm cũng không biết nhiều lắm chuyện giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương, nhưng cô biết một điều, đó chính là Tần Dương giúp Tư Đồ Hương báo đại thù cho cha mẹ, cho nên cô cũng mang lòng cảm kích đối với Tần Dương.

- Chị Mai, sau này lời Tần Dương nói chính là lời tôi nói, bất kể anh ấy ra yêu cầu gì đều phải hoàn thành không có nửa phần nghi ngờ!

Mai Điềm hơi sững sờ, sau đó bất chợt cung kính trả lời:

- Vâng, tiểu thư!

Sau khi lên xe, Tư Đồ Hương liền hỏi:

- Về nhà sao?

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đi tới chỗ sư phụ trước đí.

Tư Đồ Hương đáp một tiếng, nói địa chỉ cho Mai Điềm ngồi hàng ghế trước.

Sau khi hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương bước vào cửa, Mạc Vũ đang ngồi trên hành lang đánh bài cùng Khang Huy, Hà Tú.

Tần Dương vừa nhìn thấy liền vui vẻ:

- Ơ, đang đánh bài ạ, người nào thắng vậy?

Khang Huy cười nói:

- Đang đánh đây, mọi người về rồi à.

Tần Dương gật đầu, kéo theo hành lý đi tới nhìn ba người có tiền trước mặt:

- Ơ, Khang ca, trông có vẻ như anh đang thắng nha, tối nay phải mời ăn lẩu đấy.

Khang Huy sảng khoái đáp ứng nói:

- Được thôi, tối nay chúng ta đi ăn lẩu.

Ánh mắt Mạc Vũ lại nhìn chằm chằm Tần Dương, có phần nghi hoặc:

- Khí tức của con... Con đột phá rồi?

Tần Dương cười khà khà, việc này lúc trước hắn còn lén gạt Mạc Vũ, chính vì muốn cho Mạc Vũ kinh hỉ, nào ngờ hắn vừa thấy mặt mình đã nhìn ra được rồi.

- Vâng, khi con ở đảo Síp gặp phải chút rắc rối, có chút gấp gáp nên con liền sử dụng công pháp cưỡng chế đột phá mà Vương tiền bối đã dạy bảo...

Mạc Vũ nhíu mày:

- Cưỡng chế đột phá? Vậy cơ thể của con có bị cắn trả không? Bị thương thế nào?

Tần Dương lắc đầu, nét mặt có hai phần đắc ý:

- Ha ha, sư phụ, lần này người đoán sai rồi, quả thật khi ấy có lực cắn trả rất mãnh liệt, nhưng trên người con lại không có bất kỳ nội thương nào.

- Không có nội thương, không thể nào?

Vẻ mặt Mạc Vũ thể hiện sự kinh ngạc, buông lá bài trong tay xuống, gọi Tần Dương:

- Con qua đây, ta kiểm tra một chút.

Tần Dương ngoan ngoãn đi tới, đưa tay ra.

Mạc Vũ đặt tay lên cổ tay của Tần Dương, một tia nội khí trào vào kinh mạch của Tần Dương, sau đó chạy theo dòng kinh mạch của Tần Dương, sau khi chạy một vòng, Mạc Vũ ngạc nhiên thu tay về, lại dùng những phương pháp khác kiểm tra một lần, cuối cùng biểu hiện trên mặt hoàn toàn kinh ngạc.

- Thật sự không có nội thương, chuyện này là sao, bộ công pháp này ta cũng từng nghe nói qua, nhưng cho tới giờ chưa từng nghe nói có người sừ dụng đã bị cắn trả còn không có chuyện gì, dù sao năng lượng cắn trả này rất mạnh, cũng không phải một người thực lực cảnh giới Tiểu Thành có thể đối phó được...

Mạc Vũ lầm bầm lầu bầu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt có phần cổ quái nhìn Tần Dương:

- Chẳng lẽ vì thể chất đặc biệt của con?

Tần Dương cười khà khà:

- Có lẽ là vậy, khi ấy con cũng không tự tin nên đã kiểm tra lại nhiều lần, con cảm thấy khi đó đúng lúc đang trong trận đấu, vừa vặn tiêu hao hết năng lượng cắn trả cuồng bạo này, cộng thêm thể chất tương đối đặc biệt của con chống lại, cho nên mới không sao...

- Đánh nhau?

Mạc Vũ mở to hai mắt, sắc mặt càng thêm cổ quái, tựa như bàng hoàng, tựa như Tần Dương là người nguyên thủy chạy từ cổ đại tới:

- Con tấn thăng cảnh giới Đại Thành trong quá trình liều mạng đánh nhau với người ta?

Tần Dương nhìn vẻ mặt kỳ quái này của Mạc Vũ, biểu lộ cũng trở nên cổ quái:

- Hả, vâng, chẳng lẽ không thể cưỡng chế đột phá tấn thăng trong chiến đấu sao?
Bình Luận (0)
Comment