Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, hoàn toàn áp chế anh ta, dám cà khịa thì đánh, dám không phục thì đánh.
Anh ta đã lớn lên trong bầu không khí tràn ngập tình yêu của mẹ như thế đó…
"Đúng rồi, trước khi bỏ nhà đi, mày nhớ để lại tiền thưởng ở nhà. Đó là tiền lương hưu của mẹ đấy!" Giọng nói của Mạc Lan Lan lại vang lên.
Mạc Tiểu Tân: "…"
"Mẹ ruột, mẹ nghe con một lần được không? Lại đây chuyên tâm học tập đi, con sẽ học cùng mẹ. Chờ đến khi mẹ thành công nhận được tư cách chuyển chức thì mẹ sẽ biết ơn con." Mạc Tiểu Tân không cam lòng, lại khuyên can.
"Cút đi mày, học tập á? Tao thà chết còn hơn!"
"Còn việc gì không? Không có thì đừng làm phiền mẹ mày giết quái! Hôm nay bị trễ giờ rất nhiều rồi đó, mẹ mày còn phải cày thêm một chuyến nữa cơ!" Giọng nói ghét bỏ của Mạc Lan Lan truyền đến từ kênh giọng nói.
"Mẹ…"
Lần này, Mạc Tiểu Tân còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị cúp máy.
Thấy thông báo cuộc gọi bị gián đoạn, Mạc Tiểu Tân chỉ cảm thấy thật nhọc lòng.
Giờ khắc này, anh ta đã hiểu tại sao mẹ ruột chưa bao giờ nói cho anh ta biết bất cứ phương thức liên lạc nào của họ hàng. Khả năng lớn nhất chính là mẹ ruột của anh ta không muốn bị quản thúc…
Giây phút này, Mạc Tiểu Tân thậm chí nghi ngờ cha ruột của mình có lẽ vẫn còn sống, chẳng qua vì tính cách của mẹ ruột nên đã bỏ chạy, bỏ mặc anh ta sống những ngày cay đắng với mẹ ruột!
Mạc Tiểu Tân bỗng sinh ra oán niệm đối với người cha ruột có lẽ vẫn còn sống, cũng có lẽ đã qua đời này!
Ông bỏ mặc tôi thừa nhận cuộc sống như vậy, ông đúng là đồ khốn!
Có điều nếu bảo Mạc Tiểu Tân bỏ cuộc thì anh ta lại không cam lòng.
Vì thế, anh ta xoay người trở về truyền tống trận trong quảng trường trung tâm Minh Phủ, chọn truyền tống, nhấn vào "Dãy núi U Hồn" sau khi bảng điều khiển hiện lên.
Lần này, anh ta quyết định đích thân đi khuyên nhủ, tẩy não bà mẹ một phen để bả biết quay lại từ nơi lạc lối.
Sau giây phút choáng váng ngắn ngủi, truyền tống kết thúc, rừng núi xanh um tươi tốt xuất hiện trước mắt Mạc Tiểu Tân.
Cái tên "Dãy núi U Hồn" hiện lên trong phút chốc rồi biến mất.
Mạc Tiểu Tân vung pháp trượng lên, phóng thích "Chú Phong Hành", dòng khí màu trắng lượn lờ quanh người, nhanh chóng lao vào trong dãy núi U Hồn.
Sau mấy giờ đi đường, Mạc Tiểu Tân xuất hiện ở khu vực trung tâm dãy núi U Hồn.
Lúc này, anh ta mở danh sách bạn bè, chọn lập nhóm với bà mẹ.
Một lát sau, yêu cầu lập nhóm được chấp nhận.
Sau khi biết tọa độ của bà mẹ thông qua tin tức trong nhóm, Mạc Tiểu Tân vung pháp trượng, bay đi với vẻ mặt hừng hực sát khí.
…
Dãy núi U Hồn, sau núi.
Sau khi biết tọa độ cụ thể của mẹ ruột, Mạc Tiểu Tân nhanh chóng lên đường, cuối cùng cũng tới khu vực nơi bà mẹ đang đánh quái.
Lúc này, Mạc Lan Lan đang chiến đấu với một con cương thi sắt, sản phẩm của dãy núi U Hồn.
Đao pháp sắc bén, thân hình mạnh mẽ, giờ đây Mạc Lan Lan thật sự trông rất giống mãnh tướng trên chiến trường, không hề thua kém đấng nam nhi, phương pháp chiến đấu cực kỳ nhuần nhuyễn thành thạo, khiến cương thi sắt không thể đánh trả, bị quay mòng mòng trong lòng bàn tay.
Chỉ dựa vào thủ pháp chiến đấu thì ngay cả Mạc Tiểu Tân cũng không thể không thừa nhận, bà mẹ của anh ta đúng là cao thủ trong lĩnh vực chiến đấu.
Đây cũng là điều khiến anh ta cực kỳ hoang mang. Bởi vì trong hiện thực trông mẹ của anh ta rất yếu đuối, sao trong game lại có thể lợi hại đến thế.
Lúc này, trận chiến đã gần đến hồi kết. Mạc Lan Lan bỗng nhảy lên, chém một nhát thật mạnh lên người cương thi sắt khiến nó bay ra ngoài, thân hình vỡ toang trong không trung, vô số đốm sáng màu vàng (Điểm EXP) và màu lam (Hồn tệ) hiện lên, tràn vào người bà.
Mạc Lan Lan lưu loát cắm đao vào vỏ, đưa mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Tân xuất hiện ở cách đó không xa, lộ vẻ mặt ghét bỏ của một bà mẹ già.
"Mẹ ơi!"
"Đến đây chào từ biệt trước khi bỏ nhà đi hả? Mẹ già biết rồi, đi đi, nam nhi chí tại tứ phương, giỏi lắm con trai!"
Mạc Tiểu Tân lập tức cảm thấy trái tim xót xa.
"Mẹ, con cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống tâm sự với nhau. Con nghĩ giữa chúng ta có sự ngăn cách!"
"Không cần, mau bỏ nhà đi đi, đừng làm cho mẹ già khinh thường mày!" Mạc Lan Lan cười tươi roi rói, nhưng lại nói câu như đâm dao vào tim Mạc Tiểu Tân.
"Con không đi!" Mạc Tiểu Tân chột dạ đáp.
"Chậc chậc chậc, không ngoài dự đoán của mẹ. Với tính cách của mày, ra ngoài kia không bị đánh chết đó là nhờ có tổ tiên phù hộ!" Nụ cười trên mặt Mạc Lan Lan càng tươi tắn hơn.
"Mẹ ruột ơi! Mẹ đừng làm tổn thương con ruột của mẹ nữa được không, thật sự sẽ tự kỷ đó!"
Nghe vậy, Mạc Lan Lan lại lộ vẻ ghét bỏ: "Thế mà đã không chịu nổi rồi, mày chỉ có chút khả năng đó thôi hả? Nói đi, tìm mẹ có việc gì? Nếu bảo mẹ về học tập thì mẹ khuyên mày nên hết hy vọng đi!"