Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 1032 - Chương 1032. Lục Vô Bắc Ly

Chương 1032. Lục Vô Bắc Ly
Chương 1032. Lục Vô Bắc Ly

"Mẹ, sao mẹ không chịu nghe lời con một lần? Chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này thì về sau, cuộc sống của mẹ sẽ rất dồi dào, có thể học được rất nhiều kiến thức, cũng sẽ tiếp xúc với rất nhiều bạn bè!" Mạc Tiểu Tân cắn răng nói.

"Muốn mẹ nghe mày cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mày phải đánh thắng mẹ cái đã!" Dứt lời, Mạc Lan Lan khiêu khích rút đao ra, vung vẩy trước mặt Mạc Tiểu Tân.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Tân nhìn pháp trượng trong tay mình, lại nhìn bà mẹ mặc chiến giáp, không nhịn được gật đầu: "Được, quyết đấu đi! Chỉ cần con thắng thì mẹ phải nghe con đấy!"

"Nhào dzô đi, cho mày ra tay trước đấy!" Mạc Lan Lan ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Tân vung pháp trượng, bắt đầu triệu hồi quân đoàn hài cốt, đồng thời làm phép bỏ buff cho mình.

Sau khi thao tác xong, đủ loại buff đầy màu sắc vờn quanh người Mạc Tiểu Tân, bên cạnh anh ta còn xuất hiện một đội quân chiến sĩ hài cốt.

"Được chưa?" Mạc Lan Lan hỏi Mạc Tiểu Tân.

"Nhào dzô đi!"

Nghe vậy, Mạc Lan Lan bỗng nhanh chóng lao về phía Mạc Tiểu Tân, thanh đao được kim quang tăng cường, biến thành một thanh chiến nhận màu vàng óng.

Đối mặt với quân đoàn hài cốt nghênh đón, Mạc Lan Lan không hề giảm tốc độ, chiến nhận màu vàng xoay chuyển từ tay này sang tay khác, trông như rồng vàng vờn quanh, chém ngã một đống chiến sĩ hài cốt.

Thấy vậy, Mạc Tiểu Tân tức khắc vung pháp trượng, phóng thích "Thuật Chậm Chạp (Khống chế)", "Khói Độc Lan Tỏa", "Cây Cỏ Trói Buộc (Khống chế)" về phía bà mẹ.

"Ha!" Mạc Lan Lan bỗng hét lên, mở phòng ngự hộ thể của Cương Bạt, vô hiệu hóa kỹ năng khống chế.

Tiếp đó, cánh tay phải bỗng biến thành màu đỏ, ánh mắt như mỉm cười chộp về phía Mạc Tiểu Tân.

Khí Huyết Sát!

Khí huyết cuồn cuộn, vô số huyết vụ xuất hiện xung quanh Mạc Tiểu Tân khiến anh ta bị quấn lấy lảo đảo, đang chuẩn bị tích lũy để bùng nổ kỹ năng tức khắc bị cắt ngang.

Chờ đến khi anh ta lại ngẩng đầu lên thì bà mẹ đã xuất hiện bên cạnh, thanh đao đang đặt trên cổ mình.

"Con trai, kỹ thuật của mày thật là vứt đi!" Mạc Lan Lan ghét bỏ nói.

"Con… Con không thích đánh nhau, hơn nữa trang bị cũng không xịn bằng mẹ." Lúc nói câu này, Mạc Tiểu Tân cảm thấy thật đau tim.

"Hầy! Cha mẹ mày đều có thiên phú chiến đấu, sao sinh ra mày lại chẳng được thế nhỉ? Chẳng lẽ lúc đẻ xong rồi ôm nhầm con rồi?" Mạc Lan Lan bỏ đao vào vỏ, sờ cằm hoang mang nói.

"Cha con có thiên phú chiến đấu ư? Cha con là ai?" Mạc Tiểu Tân vội bắt lấy cơ hội hỏi.

"Mày nghe nhầm rồi, mày là do mẹ nhặt được!" Mạc Lan Lan lập tức phủ nhận.

"Nói mau, cha con là ai? Con muốn tìm ổng kiện, để ổng quản mẹ cho chặt vào!" Mạc Tiểu Tân không cam lòng hỏi lại.

"Đừng hỏi, hỏi nữa thì chết đi!" Mạc Lan Lan ghét bỏ xoay người, cất bước đi đến cuối dãy núi U Hồn.

Thấy vậy, Mạc Tiểu Tân vội đi theo.

"Mẹ à, con đã trưởng thành rồi, đã đến lúc nên nói cho con biết chân tướng sự việc. Có phải mẹ là trưởng nữ của danh gia vọng tộc nào đó, sau này vì tình yêu nên bỏ trốn với trai, sau đó sinh ra con…"

Nghe vậy, Mạc Lan Lan dừng bước, quay lại nhìn Mạc Tiểu Tân bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Xỉn hả mày?"

Mạc Tiểu Tân: "Không phải thế thì tại sao mẹ lại không cho con biết chân tướng?"

"Chân tướng chính là cha mày chỉ giỏi ăn nhậu chơi bời, nợ nần chồng chất, cuối cùng chọn tự sát, chỉ để lại mẹ già làm lụng vất vả nuôi mày lớn khôn. Còn ông bà ngoại của mày thì thật sự đã chết trước khi mày chào đời rồi!"

Thấy Mạc Tiểu Tân trợn mắt há hốc mồm, Mạc Lan Lan nói tiếp: "Chân tướng nghiệt ngã quá nên không thể tiếp thu được đúng không? Thấy chưa! Đây chính là lý do mà mẹ không nói cho mày biết. Còn danh gia vọng tộc ấy à, mày đừng có mà tưởng bở! Mẹ mà có tiền như thế thì đã lấy đi nạp vào game hết rồi, còn có mà chờ mày kế thừa hả?"

Mạc Tiểu Tân lại bị tổn thương bạo kích.

Nghĩ kĩ lại thì anh ta cảm thấy với tính cách của mẹ ruột, thật sự có khả năng sẽ nạp tiền chơi game tới mức táng gia bại sản.

"Con không tin!" Mạc Tiểu Tân vô lực nói.

"Mẹ già không lừa mày đâu con ạ, dù sao mày cũng là con ruột do mẹ nhặt được mà. Chấp nhận hiện thực đi!" Mạc Lan Lan đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Tân, vừa nói thấm thía vừa vỗ vai anh ta.

Tình thương của mẹ quá vĩ đại, Mạc Tiểu Tân lại cảm động tới mức lệ tràn khóe mi, suýt nữa thì khóc òa thành tiếng.

Thấy bà mẹ lại cất bước rời đi, chuẩn bị bắt đầu hành trình cày quái, Mạc Tiểu Tân ngẩng đầu, nhìn bóng lưng bà mẹ kêu to: "Mẹ, mẹ đứng lại đó cho con!"

"Chém!" Mạc Lan Lan không quay đầu lại nói.

"Về Minh Phủ với con, chăm chỉ học hành đi!"

"Cút!"

"Ahhhhh!"

"A cái đầu mày! Cút mau lên!"

Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của mẹ ruột, Mạc Tiểu Tân cảm thấy mình thật nhỏ yếu, thật tội nghiệp.

Hết chương 1032.
Bình Luận (0)
Comment