Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Vách Núi Tuyệt Cảnh (2)

Chương 114: Vách núi Tuyệt Cảnh (2) Chương 114: Vách núi Tuyệt Cảnh (2)

"Sao hả? Các cậu không tin ta à?"

Lần này Cổ Ngữ và Tôn Khởi không đáp lời mà đồng thời xoay người, cùng đi ra ngoài cửa.

Lề mề cả buổi, té ra là ông khùng!

"Mấy cậu đứng lại đó!" Thấy mình làm màu thất bại, ông lão tóc bạc nhất thời sốt ruột.

"Làm chi?" Hai người chậm rãi xoay người lại, nói với vẻ mặt lạnh như tiền.

"Các cậu xem đây là cái gì!" Nói rồi, ông lão râu bạc lấy ra một con dấu xấu tới mức ma cũng không thèm nhặt.

Cổ Ngữ và Tôn Khởi đưa mắt nhìn nhau, vốn định lại cất bước bỏ đi, nhưng ngay sau đó hai người chợt quay lại.

[Bắc Kỳ Vương Ấn (Cổ)]: Bắc Kỳ Vương Ấn do người đã gây dựng nên đất Bắc Kỳ - Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất chế tạo ra, tượng trưng cho quyền lợi và vinh quang cao nhất của đất Bắc Kỳ (Hết hạn).

"Shhhh!"

Thấy giới thiệu của Bắc Kỳ Vương Ấn, hai người đều khiếp sợ.

"Nhưng sao lại là hết hạn rồi?" Tôn Khởi khó hiểu.

"Chắc là lâu quá rồi nên không xài được nữa." Cổ Ngữ lắc đầu.

"Bây giờ đã tin chưa?" Ông lão tóc bạc đắc ý nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhìn ông lão tóc bạc chờ câu chuyện của ông ta.

Thấy hai người ngồi xuống, ông lão tóc bạc thở dài: "Nói ra thì dài lắm!"

"Nói ngắn gọn thôi!" Hai người đồng thanh kêu lên.

Ông lão tóc bạc trợn trắng mắt: "Tổ tiên của ta đã từng là người gây dựng nên đất Bắc Kỳ, thống trị Bắc Kỳ khoảng chừng mấy trăm ngàn năm. Vách núi Tuyệt Cảnh này chính là nơi chôn cất của ngài ấy, cũng là nơi mà ngài ấy đã bảo vệ suốt đời."

"Yêu quái mà các cậu thấy trên bức tranh là những cấp dưới đã từng canh giữ lăng mộ cho ngài ấy, cũng quán triệt ý chí của ngài ấy sau khi mất, trông chừng Ác Thần lớn nhất đất Bắc Kỳ này!"

"Ác Thần lớn nhất đó là gì? Lợi hại lắm à?" Cổ Ngữ tò mò hỏi.

"Vách núi Tuyệt Cảnh này chính là một cái sừng duy nhất trên đầu Ác Thần đó, các cậu nói xem có lợi hại không?" Có vẻ như ông lão tóc bạc rất bất mãn Cổ Ngữ vì đã chen ngang câu chuyện của mình.

"Shhh!" Cổ Ngữ và Tôn Khởi nghe vậy, không khỏi run lên.

Phải biết rằng, độ cao của vách núi Tuyệt Cảnh này có thể nói là chọc trời cơ, nếu đây chỉ là một cái sừng duy nhất trên đầu hắn ta thì họ không thể tưởng tượng được rằng, chân thân của tên Ác Thần này lớn tới mức nào nữa. Quả thực có thể hình dung bằng câu che trời lấp biển ấy chứ.

"Nói vậy, tổ tiên của ông đã đánh bại Ác Thần này rồi phong ấn nó ở đây, sau đó bảo hậu duệ các ông từng đời đều canh giữ ở đây?"

"Sao có thể chứ! Mười tổ tiên cũng chẳng đánh thắng Ác Thần này được!" Ông lão tóc bạc trợn trắng mắt.

"Ác Thần bị phong ấn ở đây vì lý do cụ thể nào thì ta cũng không rõ nữa. Nhưng tuy rằng Ác Thần đã bị phong ấn, song hắn ta cũng không chịu yên thân, thường xuyên có ác niệm bay ra ngoài. Ngày xưa tổ tiên của ta đã từng đánh nhau với phân thân ác niệm của Ác Thần, dùng hết lực lượng cuối cùng để chém giết ác niệm, tu vi của bản thân cũng vì thế mà tổn hại rất nhiều. Không chịu đựng được hơn trăm năm thì đã vũ hóa trên đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh này rồi!

"Nhưng việc này thì có liên quan gì tới chuyện leo lên đỉnh núi rất khó chứ?" Cổ Ngữ tò mò hỏi.

"Không phải là rất khó, mà là không thể!" Lần này, vẻ mặt của ông lão trở nên vô cùng trịnh trọng.

"Tại sao?"

"Ta sợ các cậu leo lên đỉnh núi thì sẽ bị ác niệm của Ác Thần ăn mòn, bị cướp mất thân thể, trở thành phân thân mới của Ác Thần."

"Yêu quái trên bức tranh này chính là do tổ tiên của ta đã phái ra để ngăn cản bất cứ ai leo lên núi!"

"Huyền ảo thế cơ à?"

Cổ Ngữ và Tôn Khởi đưa mắt nhìn nhau, thực tế ngọn lửa tìm chết trong lòng đã bốc cháy hừng hực rồi.

"Ta cảnh cáo hai người các cậu đấy, nhất định không được lên núi đâu. Không thì lỡ thân thể bị cướp mất chỉ là chuyện nhỏ, nếu trở thành phân thân của Ác Thần thì sẽ gây hại cho cả đất Bắc Kỳ đấy!"

Đối mặt với lời cảnh cáo trịnh trọng của ông lão, Cổ Ngữ và Tôn Khởi lại nhìn nhau, nói bằng giọng nghiêm túc: "Cụ cứ yên tâm đi, vì sự an nguy của Bắc Kỳ, bọn tôi sẽ không lên núi nữa đâu!"...

Đối với lời cảnh cáo của hậu duệ Vua Bắc Kỳ này, Cổ Ngữ và Tôn Khởi đều nghiêm túc tỏ vẻ sẽ nghe theo lời khuyên, vì sự an nguy của đất Bắc Kỳ, nhất định sẽ không leo lên núi nữa.

Nửa giờ sau khi tạm biệt ông lão tóc bạc.

"Cún con, mau lên nào, trời sắp tối rồi, cố gắng tí nữa, tranh thủ trước khi hết giờ online trèo lên đỉnh!"

"OK nạ!"

Nhờ vào thân thể được cường hóa, một người một chó leo lên núi thoải mái hơn trong hiện thực rất nhiều. Hai người không ngừng nhảy lên, trèo tới đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh.

Nhưng càng lên cao thì hai người phát hiện dường như có một luồng lực lượng đang liên tục quét khắp cơ thể họ, cứ như thể có một đôi mắt tà ác đang nhìn chằm chằm họ trong bóng tối vậy.

Bình Luận (0)
Comment