Tốn tám tiếng đồng hồ, trung gian chỉ nghỉ ngơi một lát ngắn ngủi, cuối cùng hai người cũng xuyên qua mây mù, nhìn thấy đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh.
Cũng đúng vào lúc này, trái tim của Cổ Ngữ chợt co rút.
Anh ta không nhịn được mà ngồi xổm xuống đất rồi bắt đầu nôn khan, đủ loại cảm xúc tiêu cực không ngừng ùa vào đầu khiến anh ta cảm thấy dường như cơ thể mình đã bị mất khống chế rồi vậy, hai tròng mắt trở nên đỏ ngầu.
"Đại ca, anh không sao chứ?" Tôn Khởi thấy vậy, không khỏi lo lắng hỏi han.
Lúc này, Cổ Ngữ bỗng thò tay tóm lấy cổ Tôn Khởi rồi bóp chặt, năm ngón tay dần thít lại.
Hành động này khiến Tôn Khởi sợ tới mức lập tức sủa "Gâu" một tiếng.
"Đại ca anh sao vậy?" Tôn Khởi giãy giụa, muốn gỡ tay Cổ Ngữ ra, nhưng lại phát hiện đá quý màu đỏ trên người Cổ Ngữ chợt sáng lên, lực lượng trên tay dần trở nên mạnh hơn nữa.
Ngay tại lúc Tôn Khởi không biết phải xoay sở thế nào thì Cổ Ngữ bỗng thả tay ra rồi nằm bệt xuống đất. Anh ta há miệng thở dốc, vẻ mặt sợ hãi.
Ngay vừa rồi, một luồng lực lượng không rõ lai lịch đã bao trùm khắp cơ thể anh ta, đầu óc anh ta chợt hiện ra đủ các loại cảnh tượng giết chóc đẫm máu. Bị đủ loại cảm xúc tiêu cực bao phủ khiến anh ta cảm thấy mình suýt nữa thì nổi điên lên mất.
Cảm giác này quá mức chân thật. Cho dù anh ta cảm thấy đây chỉ là một trò chơi thôi, nhưng vẫn khiến anh ta phải sợ hãi.
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trước mắt, nhớ tới lời cảnh cáo của ông lão tóc bạc kia, lần này anh ta thật sự chùn bước rồi.
"Đại ca, hình như nơi này hơi bị kỳ quái á, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta..."
"Cậu cũng phát hiện ra à?"
Vẻ mặt Cổ Ngữ trở nên trịnh trọng. Trước đó anh ta còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng không ngờ rằng Tôn Khởi cũng nhận ra điều đó.
"Thế chúng ta có cần tiếp tục không..." Tôn Khởi nhìn đỉnh núi, anh ta nhát gan nuốt một ngụm nước bọt...
"Sợ gì mà sợ! Cùng lắm thì chết một lần thôi! Chẳng lẽ mình sẽ bị chết thật chắc?"
Cổ Ngữ trừng Tôn Khởi một phát, nói bằng giọng kiên định.
Tôn Khởi không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục leo lên đỉnh núi theo Cổ Ngữ.
Lại tốn nửa giờ, một người một chó cuối cùng cũng xuất hiện trên đỉnh núi.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, Cổ Ngữ và Tôn Khởi đều sửng sốt.
Một tòa tháp trụ khổng lồ rỉ sét loang lổ đứng sừng sững ở chính giữa đỉnh núi. Bên cạnh nó còn có một bộ xương khô đen nhánh đang ngồi thiền.
Hai người tò mò đi đến bên cạnh tháp trụ, mở chức năng chụp màn hình lên rồi chụp mấy bức ảnh, tiếp đó bắt đầu quan sát tòa tháp trụ này.
Còn Tôn Khởi thì đi vòng quanh cây cột mấy vòng, bỗng giơ chân phải lên.
"Cậu làm gì đấy?" Cổ Ngữ trừng mắt.
Tôn Khởi ý thức được mình vừa làm gì, không khỏi xấu hổ bỏ chân xuống: "Tôi cũng không biết nữa, hình như là phản ứng theo bản năng ấy."
Để giảm bớt sự xấu hổ, Tôn Khởi thò móng ra muốn vỗ lên tháp trụ mấy phát. Nhưng anh ta vừa đụng vào thì một quầng sáng màu đen chợt hiện lên, quanh người Tôn Khởi cũng hiện lên quầng sáng màu lục.
Hai quầng sáng va chạm vào nhau khiến Tôn Khởi bị té văng ra ngoài, đập thật mạnh xuống đất.
Cổ Ngữ không khỏi hoảng sợ, vội chạy đến bên cạnh Tôn Khởi đỡ anh ta dậy: "Cún con, cậu không sao chứ?"
Tôn Khởi ngơ ngác lắc đầu: "Cây cột này thật kỳ lạ, vừa nãy khi tôi đụng vào thì trong đầu tôi bỗng xuất hiện một ý nghĩ, hình như là đang nói với tôi rằng nó không thích tôi."
Thấy Tôn Khởi không sao cả, Cổ Ngữ thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh ta đứng dậy, lại đi đến bên cạnh cây cột.
Nghĩ tới lời nói của Tôn Khởi, Cổ Ngữ suy nghĩ rồi cũng vươn tay ra, muốn thử xem cảm giác mà Tôn Khởi vừa nói rốt cuộc là gì.
Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào tháp trụ thì anh ta lại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực kia xuất hiện, hơn nữa đang điên cuồng chui vào đầu anh ta.
Giờ khắc này, hai tròng mắt của Cổ Ngữ lại trở nên đỏ ngầu, trước mắt anh ta hiện ra một thế giới biển máu quay cuồng.
Trên biển máu này, một bóng dáng nhỏ gầy đang co mình, nổi lơ lửng trên từng cơn sóng.
Không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, bóng dáng cô độc ấy cứ nổi lơ lửng mãi thôi. Nhưng ngẫu nhiên, nó sẽ mở mắt ra rồi tò mò quan sát thế giới này, nhưng đa phần vẫn đắm chìm trong giấc ngủ say.
Không biết tại sao, Cổ Ngữ lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh trong không gian này. Không biết đã trôi qua trăm năm, ngàn năm hay vạn năm nữa, một luồng ánh sáng xé rách chân trời, xuất hiện trong thế giới đầy máu này.
Theo sự xuất hiện của luồng ánh sáng này, biển máu nổi lên sóng gió động trời, cả thế giới bắt đầu chấn động, hơn nữa không ngừng sụp đổ, co rút, ồ ạt tràn vào cơ thể cậu bé.
Tia sáng càng ngày càng sáng. Đến cuối cùng, thế giới máu đã bị cậu bé hấp thụ hoàn toàn, chung quanh cũng trở nên trống rỗng.