"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy rằng thời thượng cổ ở Bắc Kỳ mỗi một kẻ cạnh tranh cho vị trí Vua Bắc Kỳ đều có thực lực Quỷ Hoàng đỉnh cấp sao? Mà ta, chính là một trong số đó!" Liệt Sơn ngẩng đầu, nhếch mép cười nhìn Mục Chi Quang.
"Mỗi một người đều là Quỷ Hoàng đỉnh cấp?!" Nghe thấy tin tức này, Mục Chi Quang không khỏi kinh hãi, thậm chí suýt nữa tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
"Nếu ngô vương đã cho ta tham chiến thì hẳn là có thể phá phong ấn được rồi!" Nói rồi, Liệt Sơn đấm thật mạnh xuống mặt đất.
Vết nứt không ngừng lan tràn trên mặt đất, vô số năng lượng màu vàng đất điên cuồng tràn vào cơ thể Liệt Sơn.
"Rắc!"
Tiếng động giòn giã vang lên, Liệt Sơn dang rộng hai tay, vẻ mặt hưởng thụ: "Thật là lực lượng khiến người ta phải hoài niệm!"
"Bây giờ ta trả lại cho ngươi những lời này, ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Mục Chi Quang sa sầm, vươn tay chộp tới trước, vô số tia năng lượng màu đen lao về phía Liệt Sơn.
Những sợi tơ này đều chứa đầy lực lượng chết chóc, cho dù là mặt đất thì cũng bị ăn mòn thành một đống hố màu đen khi tiếp xúc với những sợi năng lượng này.
Những sợi tơ chết chóc nhanh chóng quấn quanh Liệt Sơn, trói chặt lấy hắn ta ngay tại chỗ.
Năng lượng ăn mòn bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Liệt Sơn.
Nhưng hắn ta vẫn đứng sừng sững không động đậy, sau đó giơ chân phải lên giẫm mạnh xuống, hai tay chợt dang rộng ra khiến những sợi tơ chết chóc đều bị xé đứt.
Liệt Sơn liếc nhìn Mục Chi Quang rồi lại giơ chân giẫm mạnh một phát khiến mặt đất chấn động.
"Lần đầu tiên. Còn có hai lần nữa, hãy mặc sức vận dụng chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi!"
Lời nói khiêu khích của Liệt Sơn đã chọc giận Mục Chi Quang một cách triệt để. Rất nhiều vòng sáng khắc phù văn chết chóc hiện lên trên trán hắn ta, sau đó vòng sáng nhanh chóng lan rộng, bay về phía Liệt Sơn, lơ lửng trên đầu hắn.
"Ầm!" Một cây cột năng lượng với những tia chớp màu đen quấn quanh nện xuống đánh trúng đầu Liệt Sơn.
Năng lượng chết chóc được trút xuống từ vòng sáng màu đen này khủng bố tới mức cho dù là những người chơi và các sinh vật khác đứng gần đó chỉ tiếp xúc với dư ba thôi mà thân thể đã nhanh chóng tan biến thành tro bụi.
Sự trùng kích của năng lượng này khiến những người chơi đều lộ vẻ lo lắng.
Tuy rằng họ chưa từng tiếp xúc với Liệt Thổ tộc, song nếu đã đến đây tham chiến thì đều là đội bạn, đương nhiên không hy vọng hắn ta sẽ bại trận.
Sau khi ánh sáng chết chóc trùng kích khoảng một phút đồng hồ, vòng sáng chậm rãi thu nhỏ lại rồi bay về trán của Mục Chi Quang.
Khi khói thuốc súng tan đi, mọi người phát hiện trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, còn Liệt Sơn thì đã không thấy đâu cả. Không biết là bị rơi xuống hố hay là đã biến thành tro bụi rồi.
Ngay tại lúc mọi người còn đang suy đoán thì một bóng người nhảy lên từ dưới hố, đứng ở bên cạnh.
Liệt Sơn phủi đi vụn đất trên người rồi lại mỉm cười ngẩng đầu lên: "Lần này không tệ, nhưng muốn làm ta bị thương thì vẫn còn chưa đủ!"
Đây là loại quái vật nào vậy?
Chẳng những Mục Chi Quang phải trợn tròn mắt mà ngay cả đám người Hải Vương, Bàn Thạch cũng sợ ngây người.
Cho dù là đám người Hải Vương thì đều cảm thấy mình không thể chống chọi được bao lâu dưới ánh sáng chết chóc đó. Nhưng tộc trưởng Liệt Thổ tộc thượng cổ này chẳng những đỡ được mà thậm chí còn không rớt một cọng tóc, thật sự khiến họ kinh hãi.
"Ngươi đã làm được bằng cách nào?" Mục Chi Quang đanh mặt hỏi.
"Bộ tộc Liệt Thổ của ta am hiểu nhất chính là phòng ngự. Nếu ngươi chưa từng nghe thấy thì có thể hỏi thăm trưởng bối của bộ tộc Mutter các ngươi, có lẽ họ sẽ nói với ngươi rằng... Không thể chọc ta!"
Sau khi vừa nói xong bốn chữ cuối cùng, Liệt Sơn lại đột nhiên giẫm chân khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt. Hai phe quân đội đang giao chiến trên chiến trường đều bị ngã xuống đất.
"Ta biết, ta biết rồi! Hắn ta chính là Bàn Thạch, hắn ta chính là người đàn ông được gọi là Bàn Thạch!" Lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch bỗng kêu lên.
"Ý là sao? Không phải ngươi mới là Bàn Thạch à?" Cửu Đầu Xà kinh ngạc nhìn y.
"Đó là vì lãnh địa của ta nằm ở Bàn Thạch nên ta mới được xưng là Quỷ Vương Bàn Thạch. Ta đã từng đọc được trên một tấm văn bia về lai lịch của Bắc Vực Bàn Thạch ở sâu bên trong nơi đó. Cái tên của nó liên quan tới thế lực mạnh nhất đã từng chiếm cứ Bắc Vực, bởi vì vị vua mạnh nhất của thế lực đó được người bên ngoài xưng là Bàn Thạch Vô Địch. Có lẽ người nọ chính là hắn ta!"
Dường như Liệt Sơn nghe thấy lời nói của Quỷ Vương Bàn Thạch nên quay đầu lại nhếch miệng cười với y.
"Hậu bối, ngươi nói không sai. Đúng là Bắc Vực Bàn Thạch đã được đặt tên bắt nguồn từ danh hiệu của ta!"
Thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người ở đây, Liệt Sơn lại nhìn về phía Mục Chi Quang: "Nếu ta đã ra tay thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Một chiêu cuối cùng, hãy dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi!"