Trận chiến đấu này thay đổi chỉ trong chớp mắt, trải qua lên xuống mấy lần, ngay cả Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đã tham dự vô vàn trận chiến cũng phải ngây ngẩn cả người.
Thậm chí bây giờ họ cũng không dám khẳng định rằng có phải là sắp thắng rồi không? Suy cho cùng, lỡ đâu phe đối diện còn có kẻ mạnh hơn trốn sau màn thì sao?
Nhưng Hải Vương lại biết, quân át chủ bài lớn nhất của mình chỉ có Mục Chi Quang mà thôi. Nhưng từ lần giao chiến của Mục Chi Quang và Liệt Sơn có thể thấy được, hắn ta không phải là đối thủ của vị tộc trưởng Liệt Thổ tộc thượng cổ kia. Cho nên gã ta biết rằng mình đã thua rồi.
Nhìn thi thể tướng sĩ quân Hải Vương nằm la liệt trên mặt đất, Hải Vương biết rằng địa vị bá chủ hải vực Vọng Hư của mình đã không còn giữ được nữa rồi.
"Ta không cam lòng!" Hải Vương chợt lao về phía Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà với vẻ dữ tợn. Nỗi tuyệt vọng trong lòng gã ta đã biến thành sự phát tiết điên cuồng lần cuối. ...
Sau khi ông lão tóc trắng biến mất, chiến tranh lại bùng nổ.
Hải Vương và Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà nhào vào quần nhau. Trên không trung, trận chiến đỉnh phong giữa Liệt Sơn và Mục Chi Quang vẫn còn đang tiếp diễn.
Đối mặt với một Liệt Sơn mạnh mẽ đến thế, Mục Chi Quang không dám sơ sẩy chút nào, bắt đầu điên cuồng thôi thúc vầng sáng màu đen. Một con thú khổng lồ dữ tợn chậm rãi chui ra.
"Hắc Thiên Minh Thú!" Nhìn con cự thú đó, ánh mắt Liệt Sơn lóe lên vẻ phấn khởi.
"Ăn một búa của ta đi!" Liệt Sơn vung chiến chùy lên nghênh đón Hắc Thiên Minh Thú ập đến.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Theo mỗi lần va chạm thì lại có sấm rung chớp giật trên bầu trời, không gian bị lực lượng cường đại khuấy đảo, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vết rạn, sau đó lại nhanh chóng phục hồi.
Ẩn cư bao nhiêu năm, nay lại gặp được đối thủ mạnh như thế khiến Liệt Sơn cảm thấy nhiệt huyết đang sục sôi trong người. Hắn ta phấn khởi hét lên, cự chùy lại bắt đầu va chạm với móng vuốt khổng lồ của Hắc Thiên Minh Thú.
"Tránh ra!"
Sau khi đẩy móng vuốt của Hắc Thiên Minh Thú ra, Liệt Sơn lập tức nhảy lên, tay trái tóm được một ngón của nó, cơ bắp trên người hắn ta gồng lên, mạch máu nổi cộm, sau đó đột nhiên ném cự chùy ra đằng sau, uốn người mượn lực lượng này để ném Hắc Thiên Minh Thú xuống dưới mặt đất.
"Rầm!"
Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất nứt toác, xuất hiện một cái hố khổng lồ.
"Sướng!" Liệt Sơn cười phá lên, giơ chiến chùy nhào xuống dưới, dòng khí màu vàng khổng lồ lan ra chung quanh. Khi một búa này đập trúng người Hắc Thiên Minh Thú thì mặt đất rung chuyển như động đất cấp 12, bị tách ra thành mấy khối.
Trên lưng Hắc Thiên Minh Thú cũng xuất hiện một vết búa lõm xuống.
Liệt Sơn giơ chân đạp lên lưng cự thú, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái mét của Mục Chi Quang.
"Chỉ bằng thực lực này mà cũng dám xâm lược Bắc Kỳ à? Phải biết rằng mấy người như thằng nhóc Băng Phong với tên ngốc Đại Hỏa còn chưa tới đâu. Ngươi thậm chí không thể đánh thắng ta, tới đây để tấu hài à?" Liệt Sơn không nhịn được cười trào phúng.
Trong mắt Liệt Sơn, cho dù Bắc Kỳ xuất hiện rất nhiều nhân vật mới, nhưng những thế lực cũ vẫn chưa thay đổi, cho nên hắn ta cảm thấy Mục Chi Quang thật sự không biết tự lượng sức mình.
Nhìn Liệt Sơn kiêu ngạo vô cùng, trong đầu Mục Chi Quang chợt hiện lên một đoạn ký ức.
Khi ấy, rất nhiều tộc nhân đều canh giữ bên cạnh tộc vương đã sắp cạn kiệt sinh mệnh, hứa với tộc vương rằng nhất định sẽ tiếp nối huy hoàng của bộ tộc Mutter.
Nhưng trước khi chết, tộc vương lại cho họ một lời khuyên.
Cho dù tương lai bộ tộc Mutter muốn mở mang bờ cõi thì nhất thiết không thể xâm phạm đại vực Bắc Kỳ. Bởi vì đó là vùng đất cấm kỵ, vùng đất vô pháp, vùng đất sát phạt có vô số cường giả cạnh tranh!
Mục Chi Quang đã sắp quên mất đoạn ký ức này rồi.
Nhưng bây giờ liên tưởng tới lời nói của Liệt Sơn rằng mỗi một kẻ cạnh tranh ngôi vị Vua Bắc Kỳ ở Bắc Kỳ thời thượng cổ đều là cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong, Mục Chi Quang mới hiểu tại sao trước khi chết tộc vương lại cho tộc nhân lời khuyên này.
Mục Chi Quang quay đầu nhìn Hải Vương, ánh mắt bộc lộ chút tình thân.
Vùng đất cấm kỵ, vùng đất sát phạt ư? Thì đã sao chứ! Cả đời Mục Chi Quang ta đây vốn đi ngược với ý trời, ta là ánh sáng của bộ tộc Mutter! Vinh quang của tộc nhân sẽ do ta bảo vệ!
"Hỡi chúa tể Chết Chóc tối cao, Mục Chi Quang ngô xin được hiến tế thân thể chết chóc để đổi lấy lực lượng pháp tắc tử vong vô thượng..."
Mục Chi Quang khẽ lẩm bẩm, vòng sáng chết chóc kia bắt đầu run rẩy, bên trong thấp thoáng xuất hiện tia sáng màu đen, dường như đang đáp lại Mục Chi Quang.
Cảm nhận được Hắc Thiên Minh Thú bắt đầu giãy giụa dưới chân mình, Liệt Sơn thoáng dùng sức ghì xuống đè ép nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Chi Quang với ánh mắt mong chờ.