"Đừng khiến ta thất vọng đấy nhé!"
"Không đâu!" Mục Chi Quang lạnh lùng đáp, con ngươi biến thành màu đen trong chớp mắt. Trường bào màu đen tung bay trong gió, quanh người bùng lên ngọn lửa màu đen.
"Hiến tế bản thân mình à? Ngươi muốn liều mạng sao?" Liệt Sơn vẫn chưa ra tay mà hỏi với vẻ đầy mong chờ.
Mục Chi Quang vẫn chưa trả lời Liệt Sơn mà nâng tay chỉ vào vòng sáng, thế là một tia sáng màu đen hiện lên từ bên trong rồi nhanh chóng chui vào cơ thể hắn ta.
Từng đường chú ấn tử vong hiện lên trên người Mục Chi Quang, lóe lên ánh sáng màu đen bóng bẩy.
"Ahhhh!" Mục Chi Quang bắt đầu gào thét đau đớn, sau đó quay đầu về phía Hắc Thiên Minh Thú há mồm hút thật mạnh. Cự thú cũng bắt đầu kêu gào đau đớn, thân thể dần dần phân giải, biến thành một đống khói đen bay vào miệng Mục Chi Quang.
Sau khi nuốt chửng cả con Hắc Thiên Minh Thú, thân thể Mục Chi Quang bắt đầu phóng đại, quanh thân mọc vảy màu đen, hai tay mọc móng vuốt sắc bén màu đen, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con quái vật dữ tợn cao hơn mười mét.
"Ô kìa, trông có vẻ đáng sợ đấy nhỉ. Nhào vô đi!" Liệt Sơn khiêng chiến chùy lên vai, cười nói.
"Gào!" Thân hình Mục Chi Quang chợt biến mất trong không trung, đến khi lại xuất hiện thì đã đứng trước mặt Liệt Sơn, móng vuốt sắc bén đập về phía hắn ta.
"Rắc!"
Móng vuốt và chiến chùy va chạm vào nhau tạo ra một kẽ nứt không gian rồi nhanh chóng lan rộng. Tất cả những sinh vật đụng vào kẽ nứt đó đều bị không gian biến dạng xé rách không để lại một mảnh nhỏ.
Lực lượng mà Mục Chi Quang bày ra lần này khiến Liệt Sơn rất kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn ta trở nên phấn khởi, chiến chùy lại vung lên, lập tức nện vào đầu Mục Chi Quang.
Một cú này đập trúng ngay đầu Mục Chi Quang khiến hắn ta văng ra ngoài. Đến khi đứng dậy, trên đầu hắn ta đã xuất hiện một vết búa đang nhanh chóng biến mất.
"Gào!" Mục Chi Quang vẫn lành lặn như trước, biến thành một tia sáng nhắm ngay chỗ Liệt Sơn.
"Ồ, tới đây đi!"
Hai người lại va chạm vào nhau.
Trận so đấu chỉ dựa vào thân xác khiến mặt đất không thể gánh vác được nên bắt đầu nứt vỡ. Mà thuật pháp cận chiến được bày ra trong chiến đấu lại càng khiến các thế lực vây xem khổ không nói nổi. Chỉ riêng năng lượng lan ra từ sóng xung kích thậm chí khiến ngay cả Quỷ Vương như Bàn Thạch cũng cảm thấy không chịu nổi.
Trong mắt người ngoài cuộc, tốc độ của hai người này quá nhanh, đã hoàn toàn biến thành ánh sáng màu vàng và màu đen điên cuồng va đập vào nhau.
Lúc này Lục Vô đang nằm trong lòng Bắc Ly, tập trung tinh thần quan sát trận so đấu giữa hai cường giả cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong này.
Trước mặt hắn còn có một bảng thống kê số liệu của thần khí.
Những số liệu này thật sự khiến Lục Vô phải sợ ngây người.
Mỗi giây va chạm hơn mười nghìn lần, mỗi phút kết ấn bày ra thuật pháp cận chiến trong chiến đấu hơn ba trăm lần.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đáng sợ nhất. Sau khi thần khí số liệu hóa mô phỏng lại những lần va chạm của hai người thì trên người họ bắt đầu xuất hiện thanh máu tương ứng với tình trạng của thân thể.
Theo mỗi lần va chạm thì thanh máu của họ cũng sẽ giảm xuống.
Nhưng Mục Chi Quang trong trạng thái chú ấn tử vong hoàn toàn bật hack thanh máu, bất kể giảm bao nhiêu điểm máu thì đều sẽ được lấp đầy chỉ trong chớp mắt.
Liệt Sơn cũng thế. Mỗi lần bị thương, mặt đất sẽ tuôn ra một đoàn thổ chi lực tinh khiết để chữa trị thương thế cho hắn ta.
Trận chiến này càng đánh càng kịch liệt. Tất cả thế lực đều dừng việc chiến đấu lại, bắt đầu đi tị nạn.
Đã đến cảnh giới này thì khi chiến đấu sẽ ảnh hưởng phần nào tới sự vận chuyển của thiên địa.
Kẽ nứt không gian bị xé rách liên tục khiến thiên địa đột biến, lúc thì sáng ngời, lúc lại chìm trong đêm tối, khi thì mưa gió bỗng rơi xuống, khi lại vạn dặm không có mây.
Sau nửa giờ chiến đấu, hai người chẳng những không dừng lại mà Lục Vô còn phát hiện trị số thân thể của họ còn đang tăng lên.
Một sợi tơ màu đen rơi xuống từ trên vòng sáng màu đen trên trời nối tiếp với Mục Chi Quang. Còn Liệt Sơn thì liên tục tác động tới lực lượng của mặt đất để tăng cường cho bản thân mình, khiến thân thể của hắn ta luôn nằm trong trạng thái tốt nhất.
May mà họ chiến đấu ở biên giới, chứ nếu là Minh Phủ thì tiêu đời. Lục Vô không khỏi cảm thấy may mắn.
Hai người giao chiến càng ngày càng nhanh, đã đột phá cả tốc độ của âm thanh. Người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nổ vang vọng lại truyền tới từ xung quanh chứ hoàn toàn không thể thấy rõ hai người đang ở đâu.
"Nằm xuống cho ông!" Theo tiếng hét kinh động đất trời vang lên, một cây chiến chùy màu vàng khổng lồ khoảng trăm mét chợt hiện lên, sau đó đập mạnh lên người Mục Chi Quang.
"Ầm!" Ánh sáng trắng chói mắt biến thế giới thành ban ngày.
Một đám mây nấm dâng lên từ khu vực biên giới Minh Phủ.